Chương 13 - Bí Ẩn Tòa Nhà Số 31
Căn phòng 406 chìm trong bóng tối đặc quánh. Rèm cửa phập phồng như có người đứng ngay sát bên ngoài thở dốc. Hạ Lâm đặt điện thoại lên bàn, màn hình tối thui phản chiếu bóng của hai người —nhưng trong phản chiếu ấy chỉ có một người .
Tiêu Vân.
Không có Hạ Lâm.
“Không nhìn ,” Hạ Lâm tự nhủ, lùi lại nửa bước.
Từ phía cửa chính vang lên ba tiếng gõ, chậm, nặng, như đang gõ vào gỗ mục:
Cốc… cốc… cốc.
Cả hai không ai đáp.
Nhưng tiếng gõ thứ tư vang lên.
CỐC.
Tiêu Vân hạ thấp giọng:
“Không phải người . Đừng lại gần.”
Họ đứng im, tim nện loạn trong lồng ngực. Một bóng đen xuất hiện phía chân cửa, không phải hình người , mà dài, dẹt, méo mó như bóng của vật gì đó bị ép bẹp.
Bóng ấy bò.
Từng chút, từng chút, như đang tìm khe hở để chui vào .
“Đừng mở cửa. Đừng động vào bất cứ gì,” Tiêu Vân nói , nhưng mắt không rời khỏi cái bóng đó.
Rồi đột nhiên—
Bóng biến mất.
Không lết, không trườn, không rút lại .
Mà tắt đi , như một hình bị xóa bằng phím “Delete”.
Hạ Lâm siết tay lại .
“Cái thứ đó… ở đâu rồi ?”
Tiêu Vân không trả lời.
Bởi vì từ phía sau lưng họ, ngay góc tường tối nhất, vang lên một giọng nói the thé, bị bóp nghẹt:
“…tao… ở… đây…”
Hai người quay phắt lại .
Góc tường trống trơn.
Nhưng đèn trần chớp mạnh một cái—và hình ảnh đổ bóng của họ trên sàn không còn khớp.
Bóng Hạ Lâm đứng yên.
Bóng Tiêu Vân… lại ngước mặt lên, ngửa cổ ra sau , như đang nhìn thẳng vào họ.
“Không được nhìn bóng,” Tiêu Vân ra lệnh, giọng run nhưng kiềm chế.
Hạ Lâm quay đi ngay lập tức, tim thắt lại .
Nhưng tiếng thì thầm từ dưới sàn vẫn bám theo:
“11 giờ 59 phút… cửa mở… cửa mở…”
“Cửa gì?” Hạ Lâm hỏi.
“Mày đừng hỏi nó!” Tiêu Vân gắt nhỏ. “Càng đáp, nó càng học cách mô phỏng giọng người . Nghe xem—”
Giọng dưới chân chuyển thành chất giọng vô cảm, giống hệt Tiêu Vân:
“Lâm, mở cửa đi .”
Ba từ đó khiến từng sợi lông trên gáy Hạ Lâm dựng đứng .
Không thể nhầm được .
Đúng là giọng Tiêu Vân.
Chuẩn từng nhịp thở.
Dù người thật đang đứng ngay cạnh.
Họ không dám dịch chuyển.
Đồng hồ treo tường nhấp nháy như bị lỗi nguồn:
23:58 → 23:59 → 00:00 → 00:01 → quay về 23:59 → 23:58.
Một vòng lặp.
Không theo thời gian thật.
Tiêu Vân nghiến răng:
“Nó đang ép thời gian lệch để mở cửa 0011. Nếu cửa mở vào 00:11… chúng ta c.h.ế.t chắc.”
“Nó làm kiểu gì?” Hạ Lâm thở gấp.
“Không biết . Nhưng nó không phải xuất hiện ở hiện tại… mà từ một khung thời gian khác.”
23:59 nháy sáng đỏ một lần .
23:59 nháy lần hai.
23:59—
Nhưng điện thoại của Hạ Lâm tự sáng lên, hiển thị giờ hoàn toàn khác:
00:10.
“Không đúng!”
Hạ Lâm lùi mạnh. “Đồng hồ tường với điện thoại không thể lệch gần 12 phút!”
“Lệch rồi ,” Tiêu Vân đáp, mặt tái mét.
Trong khoảnh khắc, tất cả đồng hồ trong phòng đồng loạt chuyển sang 00:10.
Cùng lúc đó, một tiếng gõ duy nhất vang lên trên cửa sổ.
CỐC.
Cửa sổ phòng 406 không có ban công.
Bên ngoài là khoảng không tầng 12.
Điều đó có nghĩa—
Có thứ gì đó đang đứng ngay ngoài kia .
Rèm cửa phập phồng, bị hút vào trong như có bàn tay kéo.
Tiêu Vân bật đèn pin điện thoại và lia nhanh về phía cửa sổ.
Ánh sáng chiếu lên kính.
Không có người .
Nhưng …
Trên mặt kính, mờ mờ hơi nước:
DẤU TAY.
Một bàn tay lớn, dài bất thường, năm ngón cong như bị bẻ gãy, đang trượt xuôi xuống mặt kính tạo thành vệt loang.
Rồi bàn tay đó… ấn mạnh từ bên ngoài.
Kính rung.
Hạ Lâm siết chặt hàm:
“Cái này … không phải người được .”
“Nó không ở tầng này đâu ,” Tiêu Vân thì thào. “Nó chồng thời gian lên… giống như cùng một khung cảnh nhưng là phiên bản khác của tầng 12. Thứ đứng ngoài kia … không phải ở thế giới của chúng ta .”
Kính gõ lần hai.
CỐC.
Vệt nước tạo thành hình gì đó giống mắt.
Mắt thì không rõ ràng.
Nhưng đồng tử thì cực kỳ rõ:
Một lỗ đen sâu hoắm, y như xoáy nước.
Kéo ánh nhìn của hai người vào .
Nuốt lấy.
Tiêu Vân kéo phắt Hạ Lâm ra xa:
“Đừng nhìn nó lâu! Nó lật nhận thức!”
Rèm cửa rơi sập xuống, đèn chớp liên tục.
Tất cả đồng hồ chuyển sang:
00:11.
Cửa 0011 đã chuẩn bị mở.
Tiếng bước chân khô khốc vang lên ngoài hành lang, chậm rãi, cố tình.
Kịch… kịch… kịch.
Càng lúc càng gần.
Hạ Lâm thở gấp:
“Vân, nếu nó vào —”
“Nó không vào bằng cửa chính. Nó chỉ dùng cửa chính để đánh lạc hướng.”
“… vậy nó vào bằng gì?”
Tiêu Vân liếc sang camera ốp trần trước cửa.
Camera quay về phía họ.
Tự nó.
“Lâm,” Tiêu Vân nói chậm, “mày đứng sau tao.”
“Có gì—”
“Đứng sau .”
Giọng anh không đùa.
Camera xoay thêm một góc, gần như cúi đầu nhìn thẳng vào họ.
Màn hình nhỏ trên tường bật sáng, hiển thị hình ảnh trực tiếp từ camera.
Nhưng trên màn hình…
Không phải hai người họ.
Là hai cái bóng đen, đang đứng chồng lên vị trí của họ, hình dáng méo mó, như thể thực thể kia đang lấn chỗ.
Bóng bên phải ngẩng đầu.
Rồi nở một nụ cười rách dài đến tận tai.
“Không được để nó trùng hoàn toàn với hình mình !” Tiêu Vân siết vai Hạ Lâm “Nếu nó đè hoàn toàn lên một người , người đó sẽ biến mất khỏi hiện tại—”
Hình trên camera đột nhiên nhấc tay lên.
Chậm rãi.
Chính xác từng nhịp như Hạ Lâm.
Như thể bóng trên màn hình đang bắt chước… nhưng KHÔNG CHỌN Tiêu Vân.
Nó chỉ bắt chước Hạ Lâm.
“Vân… nó muốn tao.”
Tiêu Vân kéo Hạ Lâm ra sau tủ:
“Không, nó muốn thay thế mày.”
“Tại sao ?”
“Vì mày đã thấy mặt nó trong tầng hầm lần trước … và chỉ cần một người nhớ được nó, nó không thể hoàn toàn xóa. Cách duy nhất để nó hoàn mỹ là xóa người đó.”
Toàn bộ đèn trong phòng vụt tắt.
Trong bóng tối, sởn da gà nhất không phải tiếng gió, không phải tiếng bước chân, mà là—
Giọng nói đang bắt chước đến mức hoàn hảo:
“Vân… cứu tao.”
Hạ Lâm đông cứng.
Giọng của chính anh .
Từng chữ vang lên từ bốn phía, không biết nguồn ở đâu .
Tiêu Vân c.h.ử.i thề nhỏ:
“Đừng trả lời nó. Đừng nói chuyện với thứ không có miệng.”
Ngay lúc đó, cửa sổ bật mở.
Không phải bị gió thổi.
Không phải do ai kéo.
Nó bật ra vì áp lực của một thứ từ phía bên kia thời gian muốn chui vào .
Không khí lạnh buốt tràn vào .
Một bóng người dài ngoằng trèo vào cái khe hở đó—
Không phải người .
Cũng không phải hồn.
Một thứ như được cắt ra khỏi bóng tối khác và ghép vào thực tại.
“KHOAN!” Tiêu Vân hét khẽ. Lâm nhìn chân nó đi .”
Hạ Lâm nhìn .
Không.
Nó không có bóng.
Không hề có .
Trong khi hai người rõ ràng có bóng cast xuống nền.
“Nó… không ở hiện tại hoàn chỉnh,” Tiêu Vân thở ra . “Cơ thể nó tồn tại trong nhiều khung thời gian… nhưng nó không đứng được trong thực tại của mình .”
Thứ kia tiến thêm một bước.
Chỉ một bước.
Cả căn phòng lắc nhẹ như có động đất.
“Nếu nó chạm vào mình thì sao ?” Hạ Lâm hỏi nhanh.
“Thì thời gian quanh mày sẽ bị xé.”
“…xé?”
“Ờ. Xé. Mày sẽ biến mất như mấy cái hồ sơ.”
Thứ đó ngẩng mặt.
Không mắt.
Không mũi.
Miệng là một lằn rách cong dài.
Nhưng nó phát ra giọng của chính Hạ Lâm:
“Vân… đỡ tao…”
Hạ Lâm bịt tai lại , cơ thể run lên từng hồi, nhưng tiếng đó vẫn len vào trong đầu như tiếng vọng trong phòng kín.
Tiêu Vân kéo Hạ Lâm lùi, mở điện thoại, bật đèn flash chiếu thẳng vào thứ kia .
Nó giật lùi.
Không phải vì ánh sáng.
Mà vì ánh sáng tạo ra bóng hai người trên tường—một thứ nó không có .
Nó ghét bóng.
Và nó sợ thứ nó không thể bắt chước.
Tiêu Vân gầm lên:
Lâm chạy về phía cửa!”
“Cửa mở rồi —"
“Không phải cửa đó! Cửa phòng tắm!”
Tại sao phòng tắm?
Hạ Lâm lao theo bản năng, cả hai phóng về phía nhà tắm.
Ngay khi họ nhào vào , Tiêu Vân đập mạnh cửa lại .
Thứ ngoài kia lao tới.
ẦM!!!
Cửa rung đến mức sắp rớt bản lề.
Hạ Lâm bịt miệng, cố không thở mạnh.
Thứ kia cào cửa.
Không phải bằng móng.
Bằng tiếng—tiếng như giấy bị rạch.
Rột… rột… rột…
Cả hai đứng trong bóng tối nhà tắm nhỏ, nghe tiếng đó vẽ lên mặt ngoài cửa từng đường từng đường.
Từng nét.
Từng sọc.
Giống như nó đang vẽ mặt họ lên cửa.
00:11 kéo dài như không bao giờ hết.
Từng giây như bị kẹt.
Thứ kia dừng lại .
Một sự im lặng đến mức không khí như đông cứng.
Rồi—
“Lâm…”
Tiếng nói sát ngay sau cánh cửa, giọng Hạ Lâm từng chữ rõ như người đứng sát họ.
“…mở cửa cho tao.”
Đột ngột toàn bộ tiếng động tắt ngấm.
Không còn gõ cửa.
Không còn tiếng rạch.
Không còn giọng nói .
Cả phòng 406 trở nên im phăng phắc.
Tiêu Vân đếm trong đầu.
Một. Hai. Ba. Bốn…
Rồi khẽ mở hé cửa nhà tắm.
Hạ Lâm nín thở nhìn ra cùng anh .
Phòng 406 trống trơn.
Không còn dấu tay.
Không còn bóng.
Không còn gì.
Đồng hồ treo tường chạy lại đúng giờ hiện tại:
00:13.
“Qua 00:11 rồi ,” Tiêu Vân nói , giọng trầm thấp. “Nó bị kéo về lại không gian của nó.”
“Chúng ta … an toàn ?”
“Không.”
Tiêu Vân chỉ xuống dưới .
Nền gạch trước cửa phòng tắm có một dấu in đen sì hình người —hệt như ai đó đứng đó rất lâu đến mức thời gian nhuộm bóng hình của họ xuống gạch.
Hình người đó có dáng của—
Hạ Lâm.
Họ nhìn nhau , mặt tái đi .
Tiêu Vân thì thầm:
“Nó không bỏ cuộc đâu . Nó sẽ quay lại .
Và lần sau … nó không đến một mình .”