Chương 12 - Bí Ẩn Tòa Nhà Số 31
Gió đêm xé mạnh qua những tán cây khô, phát ra tiếng lật phật như ai đó đang lật từng trang giấy rách. Bến xe bus cuối tuyến nằm ngay dưới cầu vượt cũ, nơi đèn đường liên tục chập chờn, sáng mười giây – tắt năm giây – rồi nhấp nháy như sắp cháy.
Bình thường nơi này chẳng có ai.
Nửa đêm lại càng không .
Nhưng đêm nay…
Hạ Lâm phải tới.
Đó là nơi duy nhất Tiêu Vân có thể bị đưa đến theo thứ cơ chế “chuyển khung giờ” kia .
Anh chạy gần như mất kiểm soát, hơi thở dồn dập, tim đau như có lưỡi d.a.o cắt vào từng nhịp. Hai tay run, nhưng không thể ngừng.
Vì trong đầu anh …
vẫn văng vẳng câu nói cuối cùng vang lên ở phòng 406:
“Giống… Giống… Lắm…”
Bến xe 0011 nằm giữa bóng tối, im lặng đến đáng sợ.
Hạ Lâm bật đèn pin.
Ánh sáng chiếu qua khu vực chờ, thấy ba dãy ghế sắt gỉ, bảng tuyến đường rách đôi, và tấm biển số hiệu:
【0011 – CHUYẾN ĐÊM】
Hoạt động: 02:59 – 02:59
Hạ Lâm đứng sững lại .
“Giờ hoạt động… là một giây?”
Trên biển, dòng chữ bị phai, nhưng vẫn nhìn thấy được :
“Không lên nếu nghe tiếng gõ.”
Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y tới mức móng tay in vào da.
—Tiêu Vân đã nghe .
—Và bị kéo vào .
Hạ Lâm tiến thẳng đến cuối bến, nơi mặt đường nứt thành rãnh sâu. Có dấu bánh xe in trên mặt nhựa. Rất mới.
Rọi đèn xuống.
Dấu bánh không giống của xe bus thành phố.
Khoảng cách giữa hai bánh… hẹp hơn.
Như xe bus bị bóp méo theo chiều ngang.
“Tại sao hình dạng xe cũng thay đổi…?”
Anh đang cúi xuống kiểm tra thì gió đột nhiên ngừng thổi.
Hoàn toàn ngừng.
Không lay cây.
Không tiếng động.
Không chuyển khí.
Thời gian như đứng yên.
Và sau lưng anh —
vang lên một tiếng:
“Cộc.”
Hạ Lâm quay phắt lại .
Không ai.
Không bóng người .
Chỉ có bảng giờ tuyến 0011…
đang tự rung nhẹ, như thể có ai vừa chạm vào .
Ánh đèn đường tắt phụt.
Chỉ còn ánh pin nhỏ bé.
Hạ Lâm lùi vài bước, nắm chặt đèn.
Khoảnh khắc ấy , anh thấy đường nhựa trước mặt mình … nhô cao lên một chút.
Như đang thở.
Xong, mặt đường tách ra .
Không phải nứt.
Mà mở miệng, giống như một cánh cửa xi măng đang tách đôi.
Bên trong…
không thấy đất, không thấy dây cáp, không thấy móng đường.
Chỉ có một khoảng tối đặc quánh.
Và trong khoảng tối ấy , vang lên—
“… Hạ Lâm…”
Giọng Tiêu Vân.
Rất gần.
Rất thật.
Nhưng …
không phải từ miệng Tiêu Vân thật.
Âm sắc lệch nhẹ.
Tông trầm hơn.
Giống như bị ghi âm lại rồi phát ra từ vật lạnh.
Hạ Lâm lao tới mép mở, chiếu đèn pin vào trong.
Không gian bên trong giống như khoảng hư không , không thấy đáy, không phản chiếu, không ánh sáng. Nhưng ở xa xa… anh thấy một bóng người .
Tiêu Vân.
Đứng im.
Hai tay buông thõng.
Đầu hơi nghiêng về một bên, như cố lắng nghe thứ gì đó.
Hạ Lâm hét:
“Tiêu Vân!! Đứng yên! Tao tới đây!”
Nhưng chưa kịp nhảy xuống, mặt đường khép lại ầm một tiếng, mạnh đến mức bụi bay mù.
Hạ Lâm đập tay vào mặt đường, hét đến khản cổ:
“TIÊU VÂN!!! NGHE TAO ĐI—!”
Không có tiếng đáp.
Chỉ có một tiếng…
“Cộc.”
ấy vang lên ngay dưới mặt đường.
Màn chuyển cảnh như bị xé. Không gian của Tiêu Vân không theo quy tắc vật lý.
Cậu đứng giữa một đoạn đường không tên.
Không trời.
Không mây.
Không âm thanh.
Chỉ có một dải đường nhựa kéo dài vô tận, đèn đường đều tăm tắp đứng hai bên, không cái nào sáng.
Xa xa, có bóng xe bus đang tiến lại .
Tiêu Vân rùng mình .
Đó là xe số 0011.
Nhưng càng chạy lại gần, cậu càng thấy bất thường.
Xe méo.
Rất méo.
Thân xe bị kéo dài sang trái.
Bánh xe nghiêng như đứng không được .
Đầu xe bị bóp, như có bàn tay khổng lồ nắn cho biến dạng.
Nhưng biển số vẫn đọc được :
0011
CHUYẾN KHÔNG GIỜ
Xe dừng trước mặt cậu .
Cửa mở.
Nhưng không mở theo trục.
Nó mở… như môi người đang tách ra .
Tiêu Vân lùi lại , tim đập thình thịch.
Trong xe không có người .
Không có ghế.
Chỉ có những đường kẻ đen dài chạy dọc sàn, giống như vệt chân người bị kéo lê mãi thành dấu.
Một giọng nói từ đâu đó vang lên — nghe như giọng Hạ Lâm nhưng không đúng tông.
“Lên xe đi .”
Tiêu Vân nghiến răng.
“Không phải anh ấy .”
Giọng lập tức thay đổi, chuyển sang…
giọng của chính Tiêu Vân.
“Lên xe.”
“Đừng có dùng giọng tao.” — Tiêu Vân rít lên.
Cậu định quay lưng bỏ chạy thì tiếng bước chân vang lên từ sau .
Chậm.
Kéo dài.
Không đều.
Như xương chân bị gãy nhưng vẫn cố bước.
Cậu quay lại —
Một bóng người cao, rất cao, gần hai mét, gầy như cành cây c.h.ế.t, đang tiến tới.
Mặt trắng bệch như mặt nạ giấy.
Không mắt.
Không miệng.
Nhưng khi nó đến gần, phần da ở vị trí miệng… mở ra , lộ hàm răng dài nhọn như kim loại.
Và nó nói —
bằng giọng của Hạ Lâm:
“Đừng chạy.”
Tiêu Vân không suy nghĩ.
Cậu chạy.
Chạy thục mạng dọc theo dải đường không có điểm cuối, nhưng càng chạy, cảnh vật càng lặp lại . Đèn đường bên phải có vết nứt hình chữ X. Cách đó 20 mét là cột đèn gãy một nửa. Rồi lại vết nứt chữ X. Rồi lại cột gãy.
“Mình… đang bị nhốt trong vòng lặp?”
Cậu dừng lại thở gấp.
Xa xa, con quái nhân không mắt vẫn bước theo nhịp chậm, không hề mệt, không hề vội.
Tiêu Vân nhìn quanh, tìm đường thoát.
Và… cậu thấy.
Ở giữa hai cột đèn mô phỏng giống nhau —
có một khe sáng mỏng như sợi chỉ.
Không tự nhiên.
Không thuộc cảnh vật.
Giống như…
một vết rách trong nền thực tại.
Tiêu Vân lao về phía nó.
Nhưng khi cậu sắp chạm vào , tai cậu nghe tiếng:
“Cộc.”
Một tiếng gõ.
Ngay sau lưng.
Cơ thể cậu đông cứng lại .
Không phải do sợ.
Mà là do… khung giờ thứ hai khóa cơ.
Sau tiếng gõ… không ai được phép di chuyển.
Lúc này , phía sau lưng cậu —
Có ai đó đang đứng sát sau gáy.
Hơi thở lạnh như nước xuyên qua da thịt.
Và giọng đó, méo mó, xé thành nhiều lớp, vang lên:
“Không được … rời… khỏi… đây.”
Trở lại bến xe thực, Hạ Lâm vẫn ở đó, mặt đường đã khép lại như chưa từng mở. Anh ngồi phịch xuống nền, tay run đến mức đèn pin rơi xuống đất.
“Tiêu Vân… mày đang ở đâu …”
Điện thoại reo.
Một tin nhắn mới hiện lên.
“ĐIỂM VỠ THỜI GIAN SẼ MỞ LÚC 03:00.”
Ngay dưới ấy là một dòng khác:
“KHÔNG ĐƯỢC GÕ.”
Hạ Lâm lau mặt, đứng dậy, nhìn đồng hồ.
02:58:49
Anh chỉ còn hơn một phút.
Gió lạnh bất ngờ thổi mạnh. Từ xa, có tiếng xe… giống xe bus… đang tới gần.
Nhưng tuyến 0011 vốn không tồn tại trên lịch trình thành phố.
Anh siết chặt nắm tay.
“Tao sẽ kéo mày về, Tiêu Vân.”
Tiêu Vân cố nén hơi thở, cơ thể đông cứng không thể nhúc nhích sau tiếng gõ.
Thứ đứng sau cậu …
đang từ từ đưa tay lên.
Một bàn tay cực kỳ dài, ngón tay mảnh như xương, đầu ngón đen sì như bị cháy.
Tiêu Vân nghe tiếng nó cười .
Tiếng cười không vang, mà rung bên trong sọ.
Như tiếng kim loại cạo vào nhau .
“Không… được … rời… khỏi… đây…”
Bàn tay chạm vào cổ cậu —
và ngay khoảnh khắc ấy …
ánh sáng từ vết rách thời gian trước mặt xé toạc mạnh hơn.
Có ai đó kéo vết rách rộng ra từ phía bên kia .
Và một giọng hét xuyên qua cả khoảng không lệch thời gian:
“TIÊU VÂN!! BƯỚC VÀO ĐÂY!!”
Tiêu Vân nhận ra giọng đó.
Là Hạ Lâm thật.
Không phải bản bắt chước.
Trong một khoảnh khắc hiếm hoi, cơ thể cậu lấy lại điều khiển.
Cậu dốc toàn bộ sức mạnh, giật người sang trái—
chui thẳng vào vết rách sáng chói.
Bàn tay không mắt kia chộp hụt, móng tay nó rạch trúng cổ tai Tiêu Vân, để lại ba đường răng rắc.
Và toàn bộ lớp thực tại lệch…
sụp xuống như gương vỡ.
Tiêu Vân rơi thẳng lên mặt đường cứng. Hạ Lâm nhào tới đỡ lấy cậu .
“Tiêu Vân!! Tiêu Vân!! Tỉnh đi !!”
Một lúc lâu sau , Tiêu Vân mới thở được , mắt mở nhỏ.
“Hạ… Lâm…”
Giọng khản, đứt quãng.
Hạ Lâm ôm chặt lấy vai cậu , gần như muốn bóp nghẹn cậu .
“Đừng bao giờ dính vào tiếng gõ nữa… nghe không ?”
Tiêu Vân định đáp thì—
tiếng leng keng vang lên.
Cả hai quay đầu.
Tuyến xe bus 0011 đang…
tiến vào bến.
Đèn pha mờ trắng.
Mặt kính méo.
Biển số nhấp nháy như chữ điện t.ử hỏng.
Nhưng lần này —
trên xe có người lái.
Không phải bóng đen.
Không phải hình dạng dị dạng.
Mà là… một người đàn ông mặc đồng phục tài xế, quay mặt về phía họ.
Và trên bảng điện t.ử đầu xe…
hiện lên dòng chữ:
“ĐÃ ĐỦ 2 HÀNH KHÁCH.”
Cửa xe tách ra như môi người mở.
Một giọng nói vang lên trong loa xe, nghe như giọng người nhưng bị nén và méo dữ dội:
“HỒ SƠ CỦA HAI NGƯỜI ĐÃ ĐƯỢC GHI NHẬN.
VUI LÒNG LÊN XE.”
Hạ Lâm kéo Tiêu Vân đứng sau lưng mình .
Vì trên bậc xe—
họ thấy hai cái bóng người đang đứng chờ…
là bản sao của chính họ.