Chương 2 - Bí Ẩn Của Cây Đa
Trong gương, mặt tôi trắng bệch như tờ giấy.
Gương mặt từng rất quen thuộc, từng được Cao Minh khen là “dù trong hoàn cảnh nào cũng luôn toát lên sự tự tin và trí tuệ giờ chỉ còn lại hoảng loạn và mờ mịt.
Bảy năm hôn nhân, từ tay trắng đến khi bám rễ được ở thành phố lớn này.
Anh ta luôn dịu dàng, chu đáo, biết chăm lo cho gia đình.
Tôi là “chỗ dựa vững chắc nhất” trong lời anh ta, còn anh ta là “người hùng vĩ đại nhất của cả nhà”.
Hai trăm ngày qua tôi một mình chăm con, lo toan mọi việc trong nhà, ứng phó với sự “quan tâm” thất thường của bố mẹ chồng, xử lý giúp anh ta đống hóa đơn và quan hệ xã hội trong nước.
Tôi như một người mẹ đơn thân, vẫn giữ gìn mái ấm này chỉn chu ngăn nắp.
Chỉ để anh ta yên tâm công tác, để anh ta trở về bình an.
Thế nhưng giờ đây, cái cây đa đột ngột đâm chồi kia, như một phép ẩn dụ độc địa, nói cho tôi biết: tất cả những gì tôi từng tin tưởng, có lẽ chỉ là một vở kịch sân khấu được dàn dựng công phu.
Mà tôi, chính là vai chính đáng thương bị bịt mắt suốt cả thời gian qua.
Không.
Tôi không thể cứ thế mà sụp đổ.
Tôi cần sự thật.
02
Tôi thức trắng cả đêm.
Trời vừa sáng, tôi với đôi mắt đỏ ngầu gọi cho cô bạn thân Tiêu Tiêu.
Tiêu Tiêu là bạn cùng phòng đại học của tôi, hiện đang là giám đốc kỹ thuật tại một trong những công ty Internet hàng đầu trong nước — một người phụ nữ có logic và mã lập trình khắc sâu vào tận xương tủy.
Điện thoại vừa kết nối, tôi chỉ nói một câu: “Tiêu Tiêu, tớ gặp chuyện rồi.”
Cô ấy lập tức nhận ra sự khác thường trong giọng tôi.
“Đừng hoảng, Hứa Tịnh, cứ từ từ nói.”
Tôi dùng những lời ngắn gọn nhất để kể lại toàn bộ chuyện đã xảy ra tối qua.
Đầu dây bên kia im lặng vài giây.
“Gửi ngay mấy đoạn ghi hình mấy ngày gần đây, file gốc nhé.”
“Tớ sẽ nhờ đồng nghiệp bên kỹ thuật tách phần âm thanh ra, xem có gì trong tiếng nền không.”
“Còn cậu,” cô ấy ngập ngừng một chút, giọng trở nên nghiêm túc, “từ giờ trở đi, giả vờ như không biết gì cả. Anh ta diễn thế nào, cậu cứ xem thế ấy. Tuyệt đối đừng đánh rắn động cỏ.”
“Hiểu rồi.”
Cúp máy, tôi nhắn lại cho Cao Minh một tin WeChat.
“Tối qua Lạc Lạc ngủ sớm, điện thoại cũng hết pin mất. Em thấy ảnh tuyết rơi anh gửi rồi, đẹp quá. Nhưng nhớ giữ ấm nha, đừng để bị cảm đấy.”
Kèm theo một icon “hôn gió”.
Anh ta gần như trả lời ngay lập tức: “Biết rồi vợ yêu, yên tâm nha.”
Tối hôm đó, đến giờ gọi video như hẹn.
Khuôn mặt Cao Minh lại xuất hiện trên màn hình.
Lần này, phông nền phía sau anh ta đã thay đổi.
Không còn là ô cửa sổ với “cái cây trụi lá” nữa, mà là một bức tường trắng tinh không tì vết.
“Ồ, hôm nay đổi chỗ rồi à?” Tôi cười hỏi, giọng điệu nhẹ nhàng như đang trò chuyện đời thường.
Một tia lúng túng lướt qua gương mặt anh ta, nhưng rất nhanh đã bị che giấu.
“Ừ, phòng họp của phòng dự án, bên này tín hiệu tốt hơn.”
“Sao không mở cửa sổ cho thoáng nhỉ? Em còn định cho Lạc Lạc xem tuyết của bố cơ mà.” Tôi tiếp tục hỏi.
Ánh mắt anh ta né tránh, đáp cứng nhắc: “Phòng họp không có cửa sổ. Với lại lạnh quá, sợ cảm rồi ảnh hưởng công việc.”
Tôi gật đầu, không đào sâu thêm chuyện đó.
Tôi xoay máy quay về phía con trai đang chơi Lego.
“Lạc Lạc, hỏi bố xem, bộ Lego ‘Thế Ưng Thiên Niên Kỷ’ tặng bố hôm trước, bố lắp được đến đâu rồi?”
Thằng bé lập tức hào hứng ghé sát vào màn hình: “Bố ơi bố ơi, bố lắp xong chưa? Có ngầu không ạ?”
Cao Minh ở đầu bên kia sững lại.
Anh ta ấp úng: “À… cái đó… sắp rồi, gần xong rồi. Dạo này bận quá, chưa lắp được.”
Tôi lạnh lùng cười trong lòng.
Bộ Lego đó là quà tiễn anh ta đi công tác, tôi dẫn Lạc Lạc chạy khắp thành phố mới mua được phiên bản giới hạn.
Hiện tại nó vẫn nằm yên trong tủ sách phòng làm việc nhà tôi, đến bao bì còn chưa bóc.
Anh ta vốn chẳng mang theo.
Chưa đến mười phút sau khi kết thúc cuộc gọi, Tiêu Tiêu gọi lại.
Giọng cô ấy mang theo sự phấn khích khó che giấu, như một thợ săn vừa phát hiện ra con mồi quý hiếm.
“Tịnh Tịnh, có manh mối rồi!”
“Tớ nhờ đồng nghiệp xử lý giảm nhiễu và tăng cường tín hiệu âm thanh nền, đã tách ra được hai đoạn âm thanh cực kỳ giá trị.”
“Đoạn đầu tiên, là tiếng chim hót.”
Vừa nói, cô ấy vừa gửi một đoạn âm thanh qua WeChat.
Đó là một âm thanh cao vút và trong trẻo, rất dễ nhận diện.
“Tớ nhờ bạn bên nhận diện sinh học so sánh với kho dữ liệu tiếng chim toàn cầu, bước đầu xác định đây là tiếng chim bạc đầu (hay còn gọi là chim bạch đầu ông). Vùng phân bố chính là khu vực phía nam sông Trường Giang ở Trung Quốc. Ở châu Phi thì hoàn toàn không thể có.”
Trái tim tôi như chìm thêm một tầng nữa.
“Quan trọng hơn,” giọng Tiêu Tiêu hạ thấp, “trong đoạn ghi hình tối qua tụi tớ còn tách được một đoạn hội thoại rất yếu bằng tiếng người. Ngay trước khi con cậu cất tiếng nói, có ai đó đang nói chuyện bằng tiếng địa phương.”