Chương 2 - Bên Lề Cuộc Sống
Mỗi tối tan làm về, tôi vừa mở cửa, đã thấy anh đang nấu cơm trong bếp.
Ánh đèn vàng ấm áp, âm thanh xào nấu vang lên từ căn bếp, tiếng bát đũa chạm nhau… tất cả tạo nên một mùi vị của “nhà”.
Có một lần, tôi không nhịn được, nằm bò ở cửa bếp lặng lẽ nhìn anh nấu ăn.
Anh đeo tạp dề, tay áo xắn lên đến khuỷu, ánh mắt chuyên chú, ngũ quan thanh tú. Ngón tay dài cầm chắc tay cầm chảo, động tác thành thạo mà điềm tĩnh.
Anh bỗng quay đầu lại, tôi lập tức lúng túng đứng bật dậy:
“Tôi… tôi chỉ nhìn linh tinh thôi.”
Anh khẽ cười, ánh mắt thoáng hiện chút dịu dàng:
“Em ngồi nghỉ đi, sắp xong rồi.”
Tôi cúi đầu trở lại ghế sofa, trái tim không chịu nghe lời mà đập thình thịch.
Tôi không ngừng nhắc nhở bản thân…
Anh là người tôi bỏ tiền ra thuê.
Sự dịu dàng này là giả. Không được tin.
Nhưng từng chi tiết nhỏ ấy cứ thế len lỏi vào tim tôi, từng chút một.
Một hôm trời mưa, tôi từ siêu thị trở về, cả người bị mưa xối ướt sũng.
Anh liếc nhìn tôi một cái, không nói gì, xoay người lặng lẽ đi vào phòng ngủ.
Tôi cứ tưởng anh đang giận. Ai ngờ một lát sau, anh cầm máy sấy tóc và một chiếc khăn sạch đi ra, nhẹ giọng bảo:
“Ngồi xuống.”
Anh nghiêm túc giúp tôi lau tóc, động tác nhẹ nhàng, chậm rãi, như thể sợ làm tôi đau vậy.
Tôi cúi đầu ngồi yên, lòng dần dần dâng lên một cảm giác ấm áp không tên.
Tóc khô rồi, anh lại lặng lẽ vào bếp nấu trà gừng, mang ra đưa cho tôi:
“Uống chút cho ấm người, kẻo bị cảm.”
Tôi đón lấy cốc trà, bỗng thấy sống mũi cay cay, cúi gằm đầu xuống, hồi lâu mới khẽ nói:
“Thật ra… anh không cần đối xử tốt với tôi như vậy.”
Anh ngẩn ra một chút, rồi bật cười:
“Em thuê tôi về, chẳng phải là để tôi đối xử tốt với em sao?”
Tôi không biết nên nói gì, bèn im lặng luôn.
Chỉ có thể ra sức dặn lòng: đừng tin, đừng thật lòng.
Thế nhưng, điều tôi sợ nhất… vẫn đến.
Một đêm nọ, phản ứng thuốc sau hóa trị nghiêm trọng hơn trước.
Toàn thân tôi rã rời, đầu óc choáng váng, dạ dày cuộn trào nôn nao.
Tôi cắn răng rời bệnh viện về nhà, bước chân lảo đảo, trước mắt dần tối sầm.
Khi đến cổng khu nhà, tôi cuối cùng cũng không chịu nổi, mềm nhũn ngã xuống.
Ngay khoảnh khắc ấy, có người từ phía sau đỡ lấy tôi thật vững.
Khi quay đầu lại thấy gương mặt Từ Chấp Ngôn, tôi như ngẩn người:
“Sao anh lại ở đây?”
Anh nhíu mày, ánh mắt tràn ngập lo lắng chẳng hề che giấu:
“Anh đợi em mãi không thấy, sợ xảy ra chuyện nên ra tìm.”
Hốc mắt tôi nóng lên, cố cứng miệng:
“Anh không cần lo cho tôi… tôi… tôi không sao…”
Anh lặng lẽ ngồi xổm xuống trước mặt tôi, giọng trầm thấp mà kiên định:
“Lên đi, anh cõng em.”
Tôi định từ chối, nhưng ánh mắt anh lúc quay đầu lại nghiêm túc và cố chấp đến mức tôi chẳng thể phản bác.
Khi dựa vào lưng anh, đó là lần đầu tiên tôi được ở gần bờ vai ấy đến vậy.
Tôi nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ vang lên từ lồng ngực anh, từng tiếng, từng tiếng, ổn định mà dồn dập đập vào màng tai tôi.
Chóp mũi tôi bất giác cay cay, lặng lẽ siết chặt nắm tay.
Làm sao đây… tôi hình như bắt đầu quen với sự dịu dàng này mất rồi.
Về đến nhà, anh nhẹ nhàng đặt tôi lên giường, xoay người rót một cốc nước ấm để ở đầu giường:
“Đã uống thuốc chưa?”
“Uống rồi…”
“Vậy ngủ sớm một chút.”
Anh đắp chăn cho tôi, khẽ thở dài:
“Sao em lại chẳng biết quý trọng bản thân chút nào vậy.”
Ngực tôi đột nhiên nghẹn lại, cúi đầu cắn chặt môi, giọng run run:
“Anh quên rồi sao, anh chỉ là… bạn trai tạm thời, không phải thật sự…”
Chưa nói dứt câu, anh đã đắp chăn xong, cúi đầu nói nhỏ:
“Nhưng em đâu có nói… không được để anh xót em.”
Tim tôi run lên dữ dội, nhất thời chẳng thể thốt nên lời.
Từ ngày đó, tôi bắt đầu nhận ra… giữa chúng tôi, đã có một điều gì đó trở nên mơ hồ và khó phân rõ.
Thỉnh thoảng khi ra ngoài băng qua đường, anh sẽ tự nhiên nắm lấy tay tôi.
Tôi cố rút tay ra, nhưng anh lại cúi đầu dịu dàng nói:
“Không nắm tay thì làm sao đóng giả người yêu được?”
Tôi đành cắn môi, ngoan ngoãn để anh nắm lấy, nhưng không dám ngẩng đầu nhìn anh.
Mỗi đêm không ngủ được, tôi nằm trên giường, nghĩ về từng chút chăm sóc của anh mỗi ngày, thậm chí bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Người con trai dịu dàng như thế này, sau này nếu bị người khác thuê, anh cũng sẽ đối xử tốt như thế chứ?
Nghĩ đến đó, lòng tôi bất giác chua xót, hốc mắt cũng âm ấm.
Nhưng tôi lại lập tức nhắc nhở bản thân:
Đừng ngu ngốc. Thứ em thuê là “bạn trai”, không phải “rung động”.
Anh cũng chỉ đang làm tốt công việc mà thôi.
Cuộc tình giả này, tôi là đạo diễn, anh là diễn viên.
Tất cả đều nằm trong sự kiểm soát của tôi, sẽ không có gì sai sót.
Thế nhưng tôi đã không lường trước được…
Có vài thứ tình cảm, một khi bắt đầu thì chẳng thể kiểm soát nổi nữa.
Một đêm nọ, tôi mơ thấy khi còn nhỏ mình bị sốt cao, bị bố mẹ nhốt một mình trong phòng, mặc kệ tôi.
Trong mơ, tôi khóc lạc cả giọng, nước mắt ướt đẫm gối.
Tôi giật mình tỉnh giấc, cả khuôn mặt đẫm nước mắt.
Mở cửa ra, thấy đèn trong phòng khách vẫn sáng, Từ Chấp Ngôn ngồi đó, hình như chưa từng ngủ.
Anh thấy mặt tôi đầy nước mắt thì có chút hoảng hốt đứng bật dậy:
“Sao vậy?”
Tôi khàn giọng, lẩm bẩm:
“Tôi mơ thấy mình lúc nhỏ bị sốt, họ nhốt tôi trong phòng… còn ở ngoài tổ chức sinh nhật cho em trai tôi…”
Càng nói, giọng tôi càng nghẹn lại.
Cảm xúc trong lồng ngực như không thể kìm nén, nước mắt rơi từng giọt nặng trĩu:
“Từ Chấp Ngôn, thật sự chưa từng có ai chăm sóc tôi như anh cả… chưa từng có ai cả…”
Chưa nói hết câu, anh đã bước đến, nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng.
Lồng ngực anh ấm áp, tôi tựa vào đó, như tìm được nơi che chở duy nhất trong cuộc đời này.
Tôi nhắm mắt lại, tham lam tận hưởng sự dịu dàng ấy—
Nhưng rồi tôi nghe anh khẽ thở dài bên tai mình:
“Mạnh Phồn Du, em đừng như vậy… nếu tiếp tục thế này, anh sẽ không nhịn được mà thật lòng mất.”
3
Tối hôm đó, tôi vẫn còn chìm đắm trong hơi ấm từ cái ôm của Từ Chấp Ngôn, hiếm hoi ngủ được một giấc yên lành.
Cho đến sáng sớm hôm sau, tiếng gõ cửa rầm rầm vang lên khiến tôi giật mình tỉnh dậy.
Khoảnh khắc mở cửa ra, máu trong người tôi như đông cứng lại…
Bố mẹ tôi dẫn theo em trai, vẻ mặt đầy khó chịu, đứng chắn ngay trước cửa.
“…Sao mấy người lại đến đây?” Giọng tôi khàn khàn căng cứng, ngón tay bấu chặt lấy khung cửa.
Mẹ tôi hừ lạnh một tiếng, đẩy tôi ra rồi sấn vào phòng:
“Con nói kiểu gì đấy? Giờ đến nhà con cũng không được à? Con mọc cánh rồi phải không, gọi bao nhiêu cuộc cũng không thèm nghe.”
Em trai tôi nghênh ngang theo sau, nhìn ngó xung quanh:
“Chị, chỗ này của chị trông được phết đấy. Tháng này chắc tiết kiệm kha khá hả?”
Tôi cố nuốt giận:
“Tôi không có tiền. Mấy người tìm nhầm người rồi.”
Sắc mặt mẹ tôi lập tức sa sầm lại:
“Không tiền? Em mày sắp thi đại học rồi, máy tính bị mày đập hỏng, mày tính sao?”
Ngón tay tôi khẽ run:
“Sao mẹ biết chuyện cái máy tính?”
“Chủ nhà kể cho bọn tao! Mày ác vừa thôi, em mày thi cử đến nơi rồi, mày định hủy hoại cả đời nó à?!” mẹ tôi cao giọng.
Bố tôi cũng xen vào:
“Em mày là hy vọng duy nhất của nhà họ Mạnh! Còn mày—một đứa bệnh hoạn sống được ngày nào hay ngày đó—tiền không đưa về nhà thì để làm gì?”
Tôi nhìn chằm chằm ba người bọn họ, tim đau quặn, sắc mặt trắng bệch.
Đúng lúc đó, cửa phòng ngủ mở ra, Từ Chấp Ngôn mặc đồ ở nhà bước ra ngoài.
Anh liếc lạnh một cái qua ba người trong phòng, rồi đi thẳng đến bên tôi, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang lạnh ngắt của tôi.
Mẹ tôi như bị đạp trúng đuôi, hét toáng lên:
“Tên đàn ông này là ai?! Mạnh Phồn Du, mày còn biết xấu hổ không? Mày dám sống chung với đàn ông?!”
Từ Chấp Ngôn lạnh mặt, giọng trầm trầm nhưng đầy uy nghi:
“Tôi là ai không liên quan đến bà. Nhưng nếu còn hét vào mặt cô ấy một câu nữa, tôi sẽ báo cảnh sát ngay.”
Giọng không lớn, nhưng cứng rắn đến không thể phản kháng.
Mẹ tôi khựng lại, mặt biến sắc:
“Mày là cái thá gì mà dám can thiệp chuyện nhà người ta?!”
“Cô ấy là người của tôi. Trước mặt tôi, không ai được phép bắt nạt cô ấy.” Từ Chấp Ngôn nói thản nhiên, nhưng áp lực tràn ngập khắp căn phòng.
“Người của mày?” Mẹ tôi cười nhạt:
“Nó từ nhỏ chưa từng yêu ai, cả đời này chỉ nên lo cho em trai nó! Mày nói nó là người của mày, mày lấy gì mà nói?”