Chương 6 - Bát Cơm Thiu Và Hôn Ước Đã Quên

Nghĩ lại thật cẩn thận, mới phát giác đây quả là một chỗ làm tốt vô cùng.

Chẳng cần bán thân, cũng không lo phạt quỳ, mà bạc tháng lại gấp ba.

Dù cầm đèn lồng soi tìm, cũng khó gặp được chủ gia nào hậu đãi như vậy.

Thế nên ta không còn do dự, liền gật đầu đáp ứng.

Từ đó trở thành nha hoàn hầu cận bên Thôi Hằng.

Hỏi đến thương tích nơi chân của công tử, Chấp Kỳ chỉ úp mở nói rằng năm xưa còn nhỏ cưỡi ngựa bất cẩn ngã mà bị thương, sau có khỏi nhưng vẫn để lại tật cũ.

Bình thường thì cũng không sao, chỉ khi tiết trời âm ẩm, mưa dầm mới đau nhức khó ngủ.

Chấp Kỳ tuy có thể giúp đỡ đôi chút, nhưng dẫu sao là nam nhân, hầu hạ cũng khó chu toàn.

Thôi gia chẳng phải chưa từng tìm nữ hầu thân cận, nhưng nghe nói không ai hợp ý nhị công tử, đành gác lại không nhắc.

Cho tới khi nghe tin Tống gia công tử đã khỏi bệnh, mới sai Chấp Kỳ đến tìm ta.

Nào ngờ lại khéo đến vậy, thật đúng là “xạ xạ ngẫu trung”.

Nếu không phải Thôi công tử quá kén chọn, làm gì có chuyện một nha đầu giỏi giang chịu bỏ cả sáu lượng bạc một tháng mà dứt áo đi?

Nghe tới đây, ta cũng không khỏi chột dạ, thầm thấy mình hứa lời hôm trước cũng hơi vội vàng.

Ngỡ Thôi Hằng là người khó hầu hạ, ai ngờ lại chẳng phải như vậy.

Ngay ngày đầu tiên làm việc, ta đã gần như hiểu rõ tính tình và nếp sinh hoạt của người ấy.

Biết ăn nói, hiểu chuyện, trời mưa biết chạy về nhà, trời nóng cũng biết thay áo mỏng.

Chỉ riêng mấy điểm ấy, đã hơn hẳn Tống Trường An nhiều phần.

Quan trọng hơn nữa, hắn xuất thân từ Thanh Hà Thôi thị, tuy là chi thứ nhưng rốt cuộc cũng là con nhà thế gia, coi trọng lễ nghi quy củ, cũng nhờ đó mà dưỡng ra một thân phong thái ôn nhuận như ngọc, dáng dấp quân tử đoan chính.

Dù là khi ta hầu hạ dâng cơm, hay thay áo khoác cho hắn, nghe nhiều nhất vẫn chỉ là mấy câu: “Phiền cô nương,” “Đa tạ,” “Làm phiền rồi.”

Có lẽ vì làm thân thấp hèn đã lâu, bỗng dưng được coi như người, mà ta nhất thời không quen, cứ tự xưng nô tỳ mãi.

Thôi Hằng lại bảo:

“Cô nương đã được Tống gia trả khế bán thân, không còn là nô tỳ nữa. Dù nay ở Thôi gia, cô nương cũng có thể coi mình như người bình thường.”

Những lời như vậy, ta kỳ thực đã nghe qua không ít lần.

Ở Tống gia, lão gia từng nói: ta đã cùng Tống Trường An định thân, thì không được tự xưng nô tỳ, bằng không chẳng phải làm mất mặt cả Tống gia?

Khi ấy ta thưa: nếu lão gia thấy cưới một nô tỳ khiến Tống gia mất mặt, thì cứ việc tới nha môn trước mà xóa cho ta thân nô tịch.

Lão gia không đáp, chỉ giận dữ vung tay áo bỏ đi.

Triệu thị cũng từng nói, ta tuy là nha hoàn, nhưng được hưởng phú quý của Tống gia, về sau phải thường nhớ ơn đức ấy mới phải.

Ta liền đáp lại: nghe nói hôm qua phủ mới nhập về một cuộn gấm, chẳng hay có thể ban cho nô tỳ may một bộ y phục không?

Triệu thị nghe thế bèn im lặng, mắt nhìn chỗ khác, lảng sang chuyện khác.

Khi đó ta liền hiểu, hai vợ chồng ấy ngoài mặt tuy khác ý nhưng thật ra đều một giuộc.

Có những lời nói nghe thật đĩnh đạc đường hoàng, nhưng hành động lại chưa từng quang minh.

Bởi vậy, dù Thôi Hằng khoan hậu, ta vẫn không thể lập tức tin hết lời hắn nói.

Mãi đến đêm đầu canh giữ bên giường, ta mới thực sự hiểu được tấm lòng hắn ôn hậu nhường nào.

Giường nghỉ đêm trải đệm mềm, bên chiếc bàn thấp có sẵn ấm trà.

Thậm chí, như sợ người trực đêm mỏi lưng, còn chuẩn bị cả gối mềm để gà gật.

Khi xưa ở Tống gia, nào có thứ đó.

Chẳng có đệm êm, không trà nước, càng không gối mềm.

Chỉ có nền gạch lạnh buốt cứng ngắc, và tấm lưng mãi mãi không dám cong xuống.

Mùa đông chịu rét cắt da, mùa hạ nuốt nóng thiêu người.

Chớ nói gà gật, chỉ cần lơ đãng nửa khắc cũng bị mắng phạt không thương tiếc.

Nếu không từng làm việc ở Tống phủ, ta há phân được cái hơn cái kém này.

Một lần giúp hắn chườm thuốc cho đôi gối, ta không nhịn được hỏi:

“Công tử đãi hạ nhân như thế, lẽ nào không sợ sinh lòng khi dễ chủ tử sao?”

Thôi Hằng chỉ cười nhạt:

“Cô nương thử nhìn quanh trong viện, có ai từng dám khi dễ chủ tử không?”

Ta nghẹn lời.

Hắn nhẹ giọng nói tiếp:

“Nhật nguyệt nên sáng thì không nơi nào không chiếu, giang hải nên lớn thì không nơi nào không dung.”

“Người sống một đời, chẳng qua cần có một thân áo che thân, hai bữa cơm no bụng, ba chén trà ấm lạnh.”

“Nếu ngay cả những thứ ấy cũng không thể cho, Thôi mỗ nào dám nhận một tiếng công tử từ các người.”

Ánh đèn dầu mờ nhạt nhảy nhót trên gương mặt hắn, chỉ soi tỏ đôi mắt ôn hòa bình thản.

Hơi nước nóng từ túi thuốc thổi ngược lên mắt ta.

Đôi mắt khô cằn như giếng cạn suốt bao năm qua, bỗng dâng lên thứ ẩm ướt hiếm hoi.

Ngày tháng ở Thôi phủ, quả thực dễ sống hơn nhiều.

Chớp mắt đã sang cuối thu.

Hộp bạc đựng tháng tiền của ta cũng nặng dần lên, nhưng bệnh đau chân của nhị công tử lại không thấy thuyên giảm.

Đến khi cơn mưa thu đầu tiên rơi xuống, hắn đã đau đến mức không thể xuống giường.

Liên tiếp ba ngày ngâm thuốc nóng, vẫn chẳng đỡ chút nào, khiến Chấp Kỳ lo lắng suốt.

Báo cáo