Chương 2 - Bánh Vừng Và Những Mảnh Tình
“Tề quý phi thật già rồi mà chẳng hiểu tôn ti sao? A Nguyệt là ngươi muốn sờ thì sờ được à?”
Dứt lời, bà ta đưa bàn tay ngọc ngà, nâng gương mặt phong sương hai năm của ta lên mà sờ đi sờ lại.
Nét mặt tràn đầy không vui.
“Gầy rồi, gầy quá mức rồi.”
Đoạn quay sang quát vị thái giám lớn tuổi bên cạnh:
“Đi báo với bọn nô tài ở ngự thiện phòng, đừng có mơ nghỉ ngơi gì hết! Trưởng công chúa đã hồi cung, trong vòng một tháng nếu không béo lên mười cân, tất cả đều lôi ra chém cho ta!”
Cuối cùng, một đám phi tần vây lại, từ trên xuống dưới sờ soạng ta một lượt, trừ chỗ thật sự không tiện ra thì chỗ nào cũng không tha.
Mãi đến gần bữa tối, ta mới ra lệnh cho Ngự Lâm quân chế trụ hết đám họ, còn mình thì vội vã chuồn về phủ công chúa.
Bọn tiểu lang quân xinh đẹp khéo miệng kia đều chờ ta trở về để “nấu cơm” đây.
Không có ta, bọn họ sống thế nào được?
4
Vừa đến trước cửa phủ công chúa, cánh cửa lớn mở ra.
Ánh đèn lồng sáng choang làm ta hoa mắt.
Nào là hàn băng cấm dục áo đen, nào là tiểu hồ ly nhiệt tình như lửa, nào là công tử phong nhã tựa trăng sáng gió thu.
Hai năm ta không ở đây, bọn họ lại càng thêm tuấn tú, khéo mồm ngọt lưỡi.
Bị đám người chen chúc đưa vào phủ, ta bên trái nắm một cái, bên phải bóp một cái, thật khoái ý vô cùng.
Kẻ mặt lạnh như băng là Tiêu Tuế Vũ liền quỳ xuống trước, mặt nghiêm nghị:
“Công chúa, tin người hồi cung vừa truyền ra, mấy vị vương gia đã động cả rồi.”
“Thái tử hôm kia đến gặp tể tướng, Tam hoàng tử có qua lại với người của Phiêu Kỵ tướng quân, Tứ hoàng tử cũng không chịu ngồi yên.”
Ta khẽ day trán, có chút buồn bực.
“Đấu đến mức làm bản cung phiền lòng, đi hai năm về mà bọn tiểu tử ấy vẫn chưa phân thắng bại.”
Môn khách Chu Khê, trán vẽ đóa đào hoa, khẽ chau mày.
“Hoàng thượng đã nửa tháng không lâm triều. Thái y viện nói là nhiễm dịch, tin từ người của chúng ta cũng nói thế.”
“Nhưng theo ý hạ quan, bệnh này thật quá bất thường. Phương Bắc nước Tiêu vừa có dị động thì Hoàng thượng liền trọng bệnh, lại còn cấm triều thần thăm hỏi.”
“Hiện giờ trong cung đã bị người của Hoàng hậu và Thái tử khống chế, tin tức khó mà lọt ra.”
Ta đứng dậy, đưa tay vuốt mi gian y, muốn xóa đi những nếp nhăn kia.
Cảm giác thật tốt, liền vuốt thêm mấy lượt.
Cho đến khi mặt hắn ửng đỏ như hoa đào, ta mới chịu thu tay.
“Không ngại. Bọn họ tất không dám lấy mạng phụ hoàng. Binh quyền đều trong tay bản cung. Ai đăng cơ thì cũng đều là đệ đệ của bản cung mà thôi.”
Trước khi hồi kinh, ta đã biết chuyện của phụ hoàng.
Nay huynh đệ tranh đoạt dữ dội, biên cương lại nổi sóng ngầm.
Khí thế mây đen áp đỉnh này, ngay cả dân thường như Lưu đại nương cũng cảm nhận được.
Hôm nay vốn định vào cung gặp phụ hoàng, nhưng hoàng hậu cứ níu tay ta, hết lời khuyên can, nói sợ ta nhiễm bệnh.
Xem ra ta vắng mặt hai năm, hoàng hậu cùng Thái tử sống cũng thật yên ổn khoái lạc.
Đến nỗi quên mất ta – Cảnh Nguyệt – rốt cuộc là ai.
Ta nhấp chén quế hoa tửu mà đã thèm nhớ bấy lâu, tay khẽ phẩy.
“Đi, truyền Thái tử tới gặp ta. Một nén hương mà không tới, thì bảo lão Tam thu xếp dọn vào Đông cung đi.”
5
Một chén rượu còn chưa uống cạn, cái mặt to tổ bố của Thái tử đã cười híp mắt thò sát đến trước mặt ta.
“Trưởng tỷ, ta tới nhanh không?”
Ta đưa tay tát nhẹ một cái đẩy hắn ra, hừ lạnh:
“Lão Nhị, nam nhân thì chớ nên khoe ‘nhanh’.”
Hắn ngồi ngay ngắn lại, vuốt phẳng vạt áo, khôi phục dáng vẻ quân tử khiêm cung thường ngày.
Ta khẽ nhếch mép. Tên Thái tử này từ bé đã giỏi làm dáng, trong mấy đệ đệ thì chính hắn là kẻ ham phô trương, chuyện phung phí tốn của dân sức nước cũng không ít.
Ta búng hổ phù lên bàn, “cạch” một tiếng vang giòn.
Hắn lập tức nghiêm mặt ngồi thẳng, mồ hôi rịn trên trán.
“Trưởng tỷ, đây là ý gì? Nếu Cang Tề có chỗ nào đắc tội, xin tỷ đánh ta, chớ giữ thể diện làm gì.”
Ta hắng giọng hai tiếng, liếc xéo hắn.
“Nghe nói trong cung đã bị ngươi với Hoàng hậu bịt kín như bưng. Hổ phù này ngươi cũng cầm đi. Bản cung là nữ nhi, cứ giữ hổ phù trong tay cũng chẳng ra thể thống gì. Đường đường là Thái tử, binh quyền tự ngươi nắm đi.”
Hắn lập tức lăn bò xuống đất, ôm lấy chân ta mà kêu.
“Trưởng tỷ hiểu lầm rồi! Phụ hoàng người không phải mắc dịch mà là trúng độc!”
“Chính phụ hoàng dặn ta và mẫu hậu phong tỏa tin tức, sợ rung động quốc cơ.”
Ta nhíu mày. Việc này người của ta chưa tra ra được.
“Độc gì?”
Mắt hắn đỏ hoe.
“Là độc chẩm, khi Thái y phát giác thì phụ hoàng đã uống lâu ngày, khí huyết hao tổn nghiêm trọng.”
“Chẩm độc?”