Chương 841 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam
Khu vực này đường xá phức tạp, nhiều tòa nhà giống hệt nhau. Lại thêm việc đi lòng vòng lúc trước, trí nhớ của anh có phần lẫn lộn. Trên đường về, Kiều Tư Niên phải tra bản đồ điện thoại một lúc lâu mới tìm được đường đúng. Thấy có một bà cụ bán đồ ăn sáng dưới lầu, anh nghĩ Tần Dã chắc cũng chưa ăn, nên tiện tay mua hai bát cháo mang về.
Kiều Tư Niên nhanh chân lên lầu, lấy chìa khóa ra chuẩn bị mở cửa, kết quả vừa nghe tiếng "cạch", cửa đã mở từ bên trong. Anh thấy Tần Dã đứng dựa vào cửa, vẻ mặt bệnh tật, giọng khàn khàn lầm bầm: "Cứ tưởng anh lạc đường luôn rồi..."
Kiều Tư Niên thấy cậu đã mặc quần áo, ngẩn người một lát, rồi vào nhà đóng cửa lại: "Anh đi mua thuốc."
Tần Dã lững thững đi vào phòng ngủ, sau đó ngã xuống giường nằm im. Thấy Kiều Tư Niên mãi không về, cậu định đi tìm anh, nhưng vì choáng váng và kiệt sức nên không làm nổi.
Kiều Tư Niên rót một cốc nước ấm, chọn một hộp thuốc trong số thuốc hạ sốt mua về, bóc hai viên nhộng rồi đỡ Tần Dã uống: "Em uống thuốc trước, rồi ăn chút gì đó đã."
Nếu vẫn không hạ sốt, chỉ còn cách đưa đi tiêm.
Anh rất cẩn thận, nhưng rõ ràng đây là lần đầu tiên chăm sóc người khác, nên khó tránh khỏi vụng về. Tần Dã cố gắng gượng dậy, nhờ Kiều Tư Niên giúp đỡ mới nuốt được thuốc, nhưng thế nào cũng không chịu ăn cháo.
"Em không muốn ăn..."
Tần Dã ôm lấy eo Kiều Tư Niên, dụi mặt vào người anh vài cái rồi nằm yên. Sắc mặt cậu tái nhợt, chẳng còn chút sức sống, bệnh tật lại khiến cậu thêm phần yếu ớt.
Kiều Tư Niên vô thức siết chặt vòng tay: "Vậy thì..."
Anh thở dài, thỏa hiệp: "Để lát nữa ăn vậy..."
Sau khi lo lắng cả buổi sáng, giờ mới có thể thả lỏng, Kiều Tư Niên chỉ cảm thấy eo lưng đau nhức. Anh lấy một cái gối kê sau lưng, mở điện thoại ra xem. Phần lớn tin nhắn là công việc, còn lại là lời hỏi thăm của Trần Phi Độ, người này ám chỉ rõ ràng muốn tìm hiểu xem chuyện hiểu lầm hôm qua đã giải quyết hay chưa.
Công việc tạm thời gác lại.
Còn về Trần Phi Độ...
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .