Chương 842 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam

 

Kiều Tư Niên chậm rãi gõ một dòng chữ: [Chỉ là hiểu lầm, đã giải thích rõ.]

Gửi xong, anh khẽ sờ trán Tần Dã, vẫn còn nóng, chắc thuốc chưa phát huy tác dụng.

Tần Dã ngủ mê man nhưng vẫn có ý thức, cậu ôm chặt eo Kiều Tư Niên, lần đầu tiên cảm nhận được sự an tâm. Trước đây, mỗi lần bệnh, cậu đều nhắn tin cho Ngô Sâm trước, nhưng ngủ không yên giấc, sợ ở nhà một mình, nếu ngủ say quá có chuyện gì cũng chẳng ai hay biết.

Lần này, cậu ngủ một mạch đến trưa mới tỉnh.

Tần Dã mơ màng mở mắt, đầu vẫn còn đau. Cậu từ từ ngồi dậy, phát hiện mình đang gối đầu lên đùi Kiều Tư Niên, còn người này không biết vì mệt mỏi mà cũng dựa gối ngủ thiếp đi.

Ga trải giường lộn xộn như muốn nhắc nhở cậu về sự hoang đường của đêm qua.

Tần Dã nghỉ ngơi một lúc, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Kiều Tư Niên đầy vẻ mệt mỏi, cuối cùng nhẹ nhàng nâng đầu anh lên, giúp anh chỉnh lại tư thế ngủ thoải mái hơn.

Kiều Tư Niên ngủ rất cạn, vừa động đậy đã mở mắt. Thấy Tần Dã đã tỉnh, anh ngồi dậy từ trên giường, đưa tay sờ trán cậu: "Đỡ hơn chút nào chưa?"

Nhiệt độ đã giảm nhiều.

Tần Dã không trả lời, ôm lấy anh cùng ngã xuống giường, lăn một vòng rồi vùi đầu vào lòng anh, nhỏ giọng nói: "Đỡ hơn rồi, ngủ một giấc là khỏe thôi."

Vì bị ốm, giọng nói mang theo chút nghẹt mũi, nghe như đang làm nũng.

Kiều Tư Niên cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Anh vuốt ve khuôn mặt Tần Dã, nằm yên trong vòng tay đối phương hồi lâu. Nghĩ đến cảnh hỗn loạn sáng nay, anh giữ lấy tay Tần Dã, không mạnh không nhẹ cắn một cái.

Tần Dã cuối cùng cũng nhận ra, rằng dưới vẻ ngoài ôn hòa nho nhã của Kiều Tư Niên thực ra là một con mèo nhỏ ranh mãnh, không chịu được chút ấm ức nào, chỉ có người không thân mới không nhìn ra.

Cậu lật người đè anh xuống, những nụ hôn dày đặc rơi lên cổ Kiều Tư Niên, giọng nói lầm bầm:"Anh thuộc giống chó à?"

 

 

 

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .