Chương 840 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam

 

Kiều Tư Niên đi lục ngăn kéo, kết quả chẳng thấy thuốc thông dụng nào, chỉ có vài miếng băng cá nhân. Anh cúi xuống sờ trán Tần Dã, phát hiện nhiệt độ cũng không quá cao, chưa đến mức nghiêm trọng: "Em đợi anh một lát, anh xuống dưới mua thuốc cho em."

Tần Dã cố mở mắt ra, muốn nói rằng tối qua đã mệt mỏi lắm rồi, đừng chạy lung tung nữa. Nhưng chưa kịp nói thì đã thấy Kiều Tư Niên mặc xong quần áo, cầm chìa khóa vội vã ra khỏi cửa.

.

Tần Dã sống ở khu chung cư dành cho người độc thân, thực tế môi trường cũng không mấy tốt. Rất nhiều người lao động ngoại tỉnh sống ở đây. Khi Kiều Tư Niên xuống lầu, đúng lúc gặp giờ cao điểm tám giờ sáng, đường tắc nghẽn, tiếng còi xe inh ỏi. Anh chỉ đành bỏ xe, dùng điện thoại tìm đường đến hiệu thuốc gần nhất và đi bộ qua đó.

Ven đường toàn những quán bán đồ ăn sáng lớn nhỏ, Kiều Tư Niên vừa né người qua lại, vừa tìm hiệu thuốc. Vì ra ngoài vội nên anh không mang kính, cảnh vật xung quanh nhìn không rõ, đi nhầm mấy đoạn đường, cuối cùng mới tìm được vị trí trên bản đồ, nằm trong một con hẻm nhỏ.

Hiệu thuốc chưa mở cửa, cánh cửa sắt bụi bặm kéo kín lại. Trên đó dán đầy những quảng cáo linh tinh, xen lẫn một số điện thoại của chủ cửa hàng, khá khó nhận ra.

Kiều Tư Niên dùng điện thoại đối chiếu từng con số rồi bấm gọi. Chủ tiệm là một người đàn ông trung niên, nghe Kiều Tư Niên nói muốn mua thuốc thì bảo anh đợi ở dưới, ông ta sẽ dậy mở cửa ngay.

Kiều Tư Niên sốt ruột, đi tới đi lui trước cửa tiệm. Chưa đầy mười phút sau, cánh cửa sắt phát ra tiếng "keng" rồi được kéo lên. Một người đàn ông mập mạp, đi dép lê bước ra, nhìn anh từ đầu đến chân: "Lúc nãy là cậu gọi để mua thuốc à?"

Kiều Tư Niên tiến lên một bước: "Là tôi, thật ngại quá, người nhà tôi bệnh, tôi rất gấp."

Chủ tiệm dụi dụi mắt còn ngái ngủ, đi vào sau quầy kính: "Cần mua thuốc gì?"

Kiều Tư Niên đáp: "Thuốc hạ sốt."

Chủ tiệm nhìn anh một cái, lấy ra bốn năm hộp thuốc với các mức giá khác nhau để anh chọn. Kiều Tư Niên mua hết tất cả, còn mua thêm một chiếc nhiệt kế, sau đó mới vội vàng rời đi.

 

 

 

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .