Chương 839 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam
Anh khép mắt, thầm thì như mơ màng động môi, nhưng chẳng phát ra được chút âm thanh nào: "Tiểu Dã..."
Mang theo một chút ỷ lại không dễ nhận ra.
Tần Dã không nghe thấy, vụng về giúp anh lau dọn cơ thể. Rồi mới bế anh về giường ngủ tiếp.
Kiều Tư Niên ngày nào cũng có thói quen dậy sớm. Dù cơ thể mệt mỏi, sáng sớm hôm sau vẫn vì đồng hồ sinh học mà tỉnh dậy đúng giờ. Anh nhìn lên trần nhà cũ kỹ, cảm thấy xa lạ, đến khi ký ức đêm qua lũ lượt ùa về, mới nhớ ra mình đang ở nhà Tần Dã.
"Ưm..."
Kiều Tư Niên nhíu mày, chầm chậm xoay người, phát hiện Tần Dã vẫn đang ngủ, quay lưng về phía mình. Tấm lưng rắn rỏi có mấy vết cào đỏ rõ ràng, dưới ánh mặt trời không cách nào che giấu.
Cơ thể Kiều Tư Niên cũng chẳng khá hơn là bao. Hôm qua anh với Tần Dã vừa cào vừa cắn, như hai chú chó con đánh nhau. Trên tai, vai, cổ toàn là dấu răng.
Kiều Tư Niên khàn giọng gọi một tiếng: "Tần Dã?"
Tần Dã vẫn còn ngủ, nghe thấy tiếng gọi thì trở mình, mơ màng đáp: "Ngoan, đừng làm ồn."
Nói xong, cậu thuận tay kéo Kiều Tư Niên vào lòng, ôm chặt. Cơ thể cậu nóng như lửa đốt.
Kiều Tư Niên nằm trong vòng tay cậu một lúc, đột nhiên nhận thấy điều gì đó không ổn, đưa tay sờ lên trán Tần Dã: "Em bị sốt à?"
Tần Dã quả thật cảm thấy hơi đau đầu, người cũng lơ mơ. Có lẽ hôm qua bị lạnh. Giờ cậu mệt đến mức chỉ muốn ngủ, qua một lúc lâu mới yếu ớt "ừ" một tiếng: "Ngủ một giấc sẽ ổn thôi..."
Cậu nghĩ sốt không phải bệnh nặng, trước giờ chỉ cần uống một cốc nước ấm, ngủ một giấc là qua được.
Kiều Tư Niên cảm thấy không thể tin nổi. Anh, người vốn nằm dưới, chưa kịp sinh bệnh, thì Tần Dã, người nằm trên, lại ốm trước. Mặc kệ cơ thể còn đang đau nhức, anh vội mặc quần áo xuống giường tìm thuốc: "Thuốc hạ sốt nhà em để đâu?"
Có lẽ vì bệnh, Tần Dã phản ứng chậm nửa nhịp, nghe vậy thì nằm trên giường, giọng yếu ớt: "Hình như hết rồi..."
Kiều Tư Niên chỉ đành rót một cốc nước ấm mang qua, đỡ cậu uống vài ngụm, rồi hỏi nhỏ: "Anh đưa em đi viện tiêm, được không?"
Tần Dã ngay cả uống nước cũng chẳng còn sức, nghe vậy chỉ lắc đầu trên gối: "Không muốn động, em nằm một lát là được."
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .