Chương 838 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam

 

Kiều Tư Niên bị cậu làm cho tức đến nghiến răng nghiến lợi. Anh đẩy không nổi Tần Dã, ngược lại còn bị cậu ép sát từng bước, cuối cùng khẽ hừ một tiếng, bất chợt mềm nhũn cả người, rên rỉ không còn chút sức lực.

Tần Dã dần tìm được quy luật. Cậu hôn lên khóe mắt đỏ bừng của Kiều Tư Niên, cắn mút vành tai trắng nõn của anh đến khi phủ đầy dấu răng mờ nhạt, chuyển sang màu đỏ tươi chín mọng, cố tình hỏi: "Còn muốn em xuống không?"

Kiều Tư Niên đôi mắt ngấn nước, giọng nói cũng mềm mại không chịu nổi. Nghe vậy, anh khẽ đá cậu một cái, nhưng hai tay lại ngoan ngoãn vòng lấy cổ cậu, không cào cậu nữa.

Kiều Tư Niên đặt một nụ hôn nóng hổi, vụng về lên má cậu, ngoan ngoãn lại gọi: "Tiểu Dã..."

Tần Dã cổ họng trượt lên trượt xuống, không nhịn được lại buông lời thô tục: "Chết tiệt."

Kiều Tư Niên nghi ngờ cậu cố tình, liền cắn vào vai cậu để trả đũa. Tần Dã cũng không kêu đau, lập tức cắn trả, như thể ai không có miệng chắc.

Kiều Tư Niên đau đến hít hà, giọng điệu đầy kinh ngạc: "Tần Dã, em..."

Anh đối diện với ánh mắt nửa cười nửa không của Tần Dã, khó khăn nuốt mấy từ nghi ngờ là lời thô tục xuống.

Tần Dã biết ngay anh không chửi nổi, liền đổi chỗ, tiếp tục quấy rầy. Kiều Tư Niên đến cuối cùng ngay cả sức để nói cũng không còn, ánh mắt lơ mơ, cảm giác cả người như sắp tan ra.

009 lặng lẽ bước qua, cố hết sức phớt lờ tiếng rên rỉ mang theo tiếng nức nở bên tai, dùng móng vuốt đẩy cửa ban công hé ra một khe, sau đó chui ra ngoài, rồi khép cửa lại.

Nó ngồi xổm trên ban công, ôm lấy cái đuôi lông xù của mình. Ngoài kia đêm tối ngập tràn, những tòa cao ốc san sát nhau, dường như cảnh đêm của thế giới nào cũng chẳng khác gì nhau.

009 khịt khịt, làu bàu: [Đồ ký chủ đáng ghét.]

Buổi tối hôm qua có chút khác với tưởng tượng. Nửa đêm đầu hai người quậy như hiện trường vụ án, cào cấu cắn xé, nhưng may mà về sau mọi thứ cũng khá hài hòa.

Kiều Tư Niên đến mức khản cả giọng, nằm bẹp trên giường không mở nổi mắt, mệt đến mức chỉ muốn ngủ. Trong đêm đen, anh cảm nhận có người nhẹ nhàng bế mình lên, đi về phía phòng tắm, biết là Tần Dã, mơ màng ôm lấy cổ cậu, cọ cọ hai cái.

 

 

 

 

 

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .