Chương 707 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam

 

Đúng ra lúc này Công Tôn Trác Ngọc phải quỳ xuống nhận tội, nhưng không hiểu vì sao, anh không nói được một lời.

Nhà họ Hồng thực sự đã sai...

Bọn họ biến một cô gái vô tội thành người sáp sống...

Nếu lúc này Công Tôn Trác Ngọc thừa nhận mình sai, anh sẽ cảm thấy lương tâm bất an, thậm chí đêm ngủ còn mơ thấy Tư Vân chết không nhắm mắt. Nhưng bản tính biết tránh nặng tìm nhẹ lại khiến anh không thể phản bác hoàng đế, đành giữ im lặng.

Hoàng đế nhìn anh, không biết đang nghĩ gì, giọng điệu mang theo sự khó lường của một đế vương:"Sao không nói? Khanh không thấy mình sai à?"

Đỗ Thu Vãn nãy giờ vẫn chăm chú ngắm nghía bộ móng tay mới nhuộm, lúc này mới chậm rãi ngẩng lên. Cô dùng khăn lụa quấn quanh ngón tay, nhìn thấy người mặc quan bào đỏ thẫm đứng dưới điện, cảm thấy người này quả thực tuấn tú. Một lát sau mới chợt nhớ ra đây là người em trai muốn bảo vệ, cô đưa tay khẽ chạm vai hoàng đế: "Bệ hạ..."

Giọng nói mềm mại quyến rũ.

Đỗ Thu Vãn nói: "Nhà họ Hồng đã giết người, vốn nên chịu tội. Thần thiếp thấy Công Tôn đại nhân xử án như thần, công chính nghiêm minh, bệ hạ có được một thần tử như vậy hẳn nên vui mừng mới phải."

Hoàng đế vốn cưng chiều nàng, nghe vậy liền từ từ dịu đi thần sắc. Ngầm vỗ nhẹ tay nàng: "Ái phi nói rất đúng."

Thực ra hoàng đế vốn không định phạt Công Tôn Trác Ngọc, chỉ muốn hù dọa anh một chút. Dù sao việc nhà họ Hồng cũng gây ra không ít phiền toái. Hồng quý nhân sau khi biết tin tổ mẫu qua đời, thai tượng liền không ổn, ngày ngày rơi lệ, khiến hoàng đế nghe tiếng khóc cũng thấy đau đầu.

Công Tôn Trác Ngọc đứng một bên, chỉ coi mình là khúc gỗ. Nhưng khi nhìn thấy quý phi lại cảm thấy có phần chột dạ, dù sao cũng là anh đã "bắt cóc" em trai người ta.

Hoàng đế nhấp một ngụm trà: "Công Tôn Trác Ngọc, tại sao không trả lời câu hỏi của trẫm?"

Lần này ngay cả "ái khanh" cũng không gọi nữa

Công Tôn Trác Ngọc chắp tay nói: "Thần chỉ là làm việc theo luật pháp."

Có lẽ vì anh còn trẻ, tràn đầy sức sống, cho dù bướng bỉnh cũng đáng yêu hơn đám lão thần cứng nhắc. Không những không khiến người ta cảm thấy lỗ mãng, ngược lại còn có phần chân thành thẳng thắn.

Hoàng đế nghe vậy liền đặt mạnh chén trà xuống bàn, âm thanh vang dội khiến mọi người giật mình kinh hãi. Đúng lúc đám nô tài trong điện nghĩ rằng ngài tức giận, hoàng đế lại bất ngờ bật cười: "Quả nhiên là một Công Tôn Trác Ngọc!"

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .