Chương 706 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam
Cuối cùng số bạc ấy cũng chẳng đến lượt Công Tôn Trác Ngọc phải chi. Trong phủ họ Hồng có vài nha hoàn từng rất thân thiết với Tư Vân, để tỏ lòng thành, mỗi người góp chút bạc riêng, mua một mảnh đất ở ngoại ô, chôn cất cô một cách đàng hoàng.
Vụ án này liên quan quá lớn, Công Tôn Trác Ngọc viết xong tấu chương, không thể không trình lên hoàng đế để bẩm báo rõ ràng. Sau khi tuyên án đám đạo sĩ mê hoặc lòng người theo pháp luật, anh chọn ngày vào cung, nào ngờ lại trùng hợp gặp được Đỗ quý phi.
"Thần tham kiến bệ hạ, tham kiến... quý phi nương nương."
Công Tôn Trác Ngọc nhìn thấy bên cạnh hoàng đế là một mỹ nhân tuyệt sắc, mặc cung trang màu tím, đôi mày mắt ẩn ẩn có vài phần giống Đỗ Lăng Xuân. Anh chần chừ một lát, đoán ra thân phận đối phương.
Hoàng đế nâng tay, ý bảo anh đứng lên: "Ái khanh vào cung bái kiến, có chuyện gì muốn tấu?"
Hoàng đế không hẳn không biết Công Tôn Trác Ngọc vì chuyện gì mà vào cung. Dù sao vụ việc nhà họ Hồng đã náo loạn khắp kinh thành, ngay cả trẻ con ba tuổi cũng biết có người chết trong vụ án ấy, kẻ cầm đầu chính là lão phu nhân nhà họ Hồng. Hoàng đế muốn nghe xem Công Tôn Trác Ngọc giải thích thế nào.
Công Tôn Trác Ngọc không kiêu ngạo, không siểm nịnh, ung dung đáp lời: "Bẩm bệ hạ, vụ án người sáp nay đã sáng tỏ, tất cả những kẻ liên quan đều đã bị bắt, xin bệ hạ xem xét."
Nói xong, anh dâng tấu chương cho thái giám bên cạnh hoàng đế.
Hoàng đế nhận lấy, lật qua vài trang, sau đó tiện tay ném lên bàn. Sắc mặt hơi cau lại, giọng điệu khó đoán: "Công Tôn Trác Ngọc, khanh có biết mình đã gây ra rắc rối lớn không?"
Công Tôn Trác Ngọc đứng thẳng, nghĩ rằng trong mắt người khác, Tư Vân chẳng qua chỉ là một nô tỳ nhỏ bé. Vậy mà vì một nô tỳ, anh lại muốn đối đầu với nhà họ Hồng, khiến sự việc náo loạn đến mức này. Nếu hoàng đế tha cho nhà họ Hồng, sẽ bị cho là thiên vị. Nhưng nếu luận tội theo pháp luật, vì một nô tỳ mà đắc tội đại thần thì đúng là không đáng.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .