Chương 708 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam

 

 

Người ở ngôi cao không có ai ngu ngốc. Triều đình thế nào, e rằng hoàng đế còn rõ hơn bất kỳ ai. Nhưng cũng chính vì vậy, ngài mới càng cần những trung thần, hiền thần để cân bằng thế lực đôi bên.

Phe của Nghiêm Phục đã già, tất nhiên cần có người kế thừa. Một người như Công Tôn Trác Ngọc, không sợ quyền quý, chính là lựa chọn lý tưởng, hợp ý hoàng đế vô cùng.

Ngoài Thái Cực điện, phòng vệ nghiêm ngặt, một cơn gió thu thổi qua càng tăng thêm vẻ tiêu điều.

Thái giám trực ban vừa cảm thán thời tiết càng lúc càng lạnh, vừa cảm thán tư thái càng lúc càng kỳ lạ của Đỗ Tư công. Công Tôn Trác Ngọc vừa vào điện, ngay sau đó Đỗ Lăng Xuân cũng đến, nhưng y lại không nói rõ có việc gì, chỉ đứng bên ngoài chờ.

Thái giám không thể cứ để y đứng mãi, lần thứ tư tiến lên hỏi: "Đỗ Tư công, nếu ngài có việc gấp cần bẩm báo, chi bằng để nô tài vào thông truyền giúp ngài?"

Đỗ Lăng Xuân đứng dưới mái cung điện, từ tốn dùng khăn lau đầu ngón tay, nghe vậy ngay cả mí mắt cũng không buồn nhấc lên, chỉ hỏi đúng một câu: "Bên trong thế nào rồi?"

.

Thái giám cúi mình đáp: "Vừa rồi nghe thấy hoàng thượng cười, hẳn là long nhan vui vẻ."

Long nhan vui vẻ?

Đỗ Lăng Xuân nghĩ, vậy chắc là không có chuyện gì rồi. Y sợ hoàng đế vì chuyện nhà họ Hồng mà nổi giận, liên lụy đến Công Tôn Trác Ngọc, nên ngay sau khi nghe tin anh vào cung đã vội vàng đi theo, đứng bên ngoài chờ tin tức. Nếu có chuyện xảy ra, cũng tiện xin hoàng đế ân xá.

Thái giám thấy Đỗ Lăng Xuân chậm rãi bước qua bước lại, không nhịn được cất lời: "Hay là để nô tài mang ghế đến cho ngài ngồi?"

Đỗ Lăng Xuân nhíu đôi mày dài, thấy hắn lắm lời, đang định nói gì đó, chợt nghe tiếng cửa điện "kẽo kẹt" mở ra. Công Tôn Trác Ngọc cuối cùng cũng bước ra ngoài.

Công Tôn Trác Ngọc rõ ràng không ngờ rằng Đỗ Lăng Xuân cũng ở đây, vội bước lên trước:"Tư công, sao ngài lại ở đây?"

Đỗ Lăng Xuân đánh giá anh từ đầu đến chân, thấy không có dấu hiệu nào cho thấy bị trách phạt, mới thản nhiên nói: "Tiện đường đi qua, ghé vào xem."

Công Tôn Trác Ngọc nghĩ bụng, đường đi qua này cũng quá miễn cưỡng rồi. Anh biết y là vì mình mà tới, nhưng ngại có quá nhiều người nhìn, không tiện nói gì nhiều, đành bảo: "Không sao cả, chúng ta về trước đi."

Xe ngựa đậu ngay trước cổng hoàng cung. Công Tôn Trác Ngọc lên xe trước, sau đó vươn tay kéo Đỗ Lăng Xuân lên, rồi buông rèm xuống. Nhưng anh không buông tay y, ngược lại còn ôm lấy y vào lòng, cười tít cả mắt: "Tư công."