Chương 584 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam

 

Y từ nhỏ vào cung, chuyện gì chưa thấy qua, sau này lên cao vị, mỗi ngày càng như đi trên lưỡi dao. Dù tiếc mạng, nhưng không sợ.

Công Tôn Trác Ngọc khẽ quay người, tay phải cầm kiếm, tay trái từ dưới màn rèm thò vào, trong bóng tối mò mẫm nắm lấy tay Đỗ Lăng Xuân, sau đó nhẹ nhàng siết chặt, mặt áp vào bên giường nói: "Tư công..."

Mỗi lần anh gọi hai chữ này, nghe như đang làm nũng.

Đỗ Lăng Xuân cúi đầu nhìn thoáng qua: "... Chuyện gì?"

Công Tôn Trác Ngọc kéo tay y qua, sau đó dán mặt lên, hỏi thẳng thắn lại đơn thuần: "Tư công có thích ta không?"

Đỗ Lăng Xuân nghe vậy trong lòng run lên, đầu ngón tay rung nhẹ, theo bản năng muốn rút tay lại, nhưng bị Công Tôn Trác Ngọc kéo lại không động đậy được. Nơi không ai thấy, dưới màn rèm, khuôn mặt y đột nhiên nóng bừng.

Y...

Y thích Công Tôn Trác Ngọc sao...?

Đỗ Lăng Xuân lần đầu tiên vì một người mà không cầu báo đáp, lần đầu tiên cho phép một người đến gần mình như vậy, nếu nói không có tình cảm, người ngoài không tin, y cũng không tin. Cái cảm giác vui thích đó không thể giả được.

Nhưng mà...

Nhưng mà y là một thái giám, thậm chí không phải là một nam nhân...

Đỗ Lăng Xuân tay trái siết chặt góc chăn, dưới lớp chăn mỏng manh đó che giấu không chỉ là thân thể, mà còn là những vết sẹo xấu xí đáng sợ, ngay cả bản thân cũng không muốn nhìn thấy.

Nam nhân và nam nhân vốn đã trái với lẽ trời, huống chi y còn là một người tàn tật. Bây giờ chưa đến bước cuối cùng thì thôi, nhưng nếu Công Tôn Trác Ngọc nhìn thấy vết sẹo đó mỗi ngày, không thể đảm bảo sẽ không chán ghét.

Đến lúc đó, nếu đối phương hối hận thì phải làm sao...

Đỗ Lăng Xuân vừa vui mừng vừa sợ hãi, bàng hoàng lại vô trợ. Y cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay truyền đến, nhưng không thể nào mở miệng, lại sợ đối phương rời đi, chỉ có thể vô thức siết chặt đầu ngón tay, ngón tay lạnh buốt.

"Công Tôn Trác Ngọc..."

Đỗ Lăng Xuân cuối cùng mở miệng, nhưng giọng khàn khàn không phát ra được âm thanh nào, giống như vết sẹo không thể nói ra trên thân thể y. Vị quyền thần từng làm mưa làm gió trên triều đình, lúc này trong mắt đầy vẻ vô trợ khó chịu.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .