Chương 585 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam
Công Tôn Trác Ngọc dùng mặt cọ cọ lòng bàn tay y, nghĩ rằng Đỗ Lăng Xuân có lẽ ngại ngùng, ngại ngùng thì cũng thôi, sau này từ từ sẽ đến. Anh ngẩng đầu, nắm chặt tay đối phương, hôn từng đầu ngón tay một: "Tư công yên tâm ngủ đi, ta ở đây."
Công Tôn Trác Ngọc quen làm việc giả tạo, lại chân thành đơn thuần, không biết tính cách mâu thuẫn đó hình thành từ đâu. Đỗ Lăng Xuân mỗi lần đối diện với anh, luôn có một cảm giác mơ hồ, như quay về mùa đông năm xưa ở Giang Châu, khi mình chỉ là một kẻ ăn xin không có gì cả.
Y nhìn xiên qua đường phố, thấy những que kẹo hồ lô, rất muốn, rất thèm, rất thích, nhưng không mua nổi.
Đỗ Lăng Xuân đầu ngón tay khẽ run, không kìm được, chạm vào má Công Tôn Trác Ngọc. Lòng dũng cảm và gan dạ của y không tương xứng với địa vị hiện tại, chỉ đủ để y làm đến mức này.
Công Tôn Trác Ngọc không muốn làm phiền y nghỉ ngơi, nên không nói thêm gì.
Đỗ Lăng Xuân vẫn khó ngủ, y nghĩ trời đã khuya, Công Tôn Trác Ngọc ngồi trên đất chắc chắn không thoải mái, do dự mở miệng: "Ngươi lạnh không?"
Công Tôn Trác Ngọc ở bên ngoài gật đầu: "Ừ, lạnh."
Đỗ Lăng Xuân: "..."
Câu trả lời này không giống như y tưởng tượng.
Đỗ Lăng Xuân ngượng ngùng thu lại ánh mắt: "... Lạnh thì đi ngủ ở phòng bên."
"Không đi," Công Tôn Trác Ngọc nằm trên mép giường, "Để ta lạnh một chút cũng được."
Anh vừa dứt lời, ngoài cửa sổ đột nhiên lóe lên một bóng đen, Công Tôn Trác Ngọc nhạy bén phát hiện, xoạt một tiếng rút kiếm ra, đứng dậy chắn trước giường, cảnh giác hỏi: "Ai!"
Bên ngoài có người canh gác, kẻ sát nhân không nên xông vào mới đúng.
Đỗ Lăng Xuân cũng giật mình, theo bản năng nắm lấy vai Công Tôn Trác Ngọc muốn kéo anh ta về, đối với hành động liều lĩnh đứng chắn phía trước của anh cảm thấy tức giận: "Mau trở lại!"
Bên ngoài vang lên tiếng động nhẹ nhàng, ngay sau đó là tiếng mèo hoang kêu chói tai, rồi nhanh chóng im bặt. Ngô Việt qua cửa thấp giọng nói: "Bẩm tư công, là một con mèo hoang."
Đỗ Lăng Xuân lúc này mới hơi yên tâm, lập tức kéo Công Tôn Trác Ngọc trở lại, người sau nhất thời không đứng vững, phịch một tiếng ngã ngồi bên giường, màn giường bay lên, bao phủ hai người họ ở bên trong.
Môi trường u tối, họ bốn mắt nhìn nhau, nhất thời ngây ngẩn.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .