Chương 583 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam

 

Đỗ Lăng Xuân không vui liếc nhìn anh ta một cái: "Đứng ngẩn ra đấy làm gì?"

Chẳng lẽ muốn đứng ở góc tường cả ngày.

Công Tôn Trác Ngọc hoàn toàn thực hiện đúng bốn chữ "tấc bước không rời", nghe vậy lập tức theo sát y, thấp giọng hỏi: "Tư công muốn nghỉ ngơi không?"

Đỗ Lăng Xuân nghe vậy bước chân dừng lại, không biết vì sao lại nhạy cảm với chữ "giường" này. Y định nói giờ còn sớm, nhưng nhìn ra ngoài cửa sổ, trăng đã lên đến đỉnh, đành nuốt lời lại.

Đỗ Lăng Xuân nghĩ mình ngủ rồi, Công Tôn Trác Ngọc phải làm sao, nhìn anh một cái, mím môi nói: "... Ngươi sang phòng bên ngủ đi."

Sau đó thổi tắt đèn nến, quay người lên giường, không một tiếng động buông rèm xuống.

Công Tôn Trác Ngọc ở lại đây lúc này, nhiều hơn vẫn là vì lo lắng cho sự an nguy của Đỗ Lăng Xuân. Anh biết phá án, cũng từng thấy qua quá nhiều cách giết người quỷ quyệt, nên không dám dễ dàng rời đi.

"Tư công yên tâm ngủ, ta sẽ canh giữ ở đây."

Công Tôn Trác Ngọc trực tiếp ngồi xuống trên bệ cạnh giường, đặt kiếm ngang qua đầu gối, bên dưới lót thảm nhung, cũng không khó chịu.

Đỗ Lăng Xuân nghe vậy theo bản năng ngồi dậy, qua màn rèm, mơ hồ thấy bóng dáng mờ mờ của Công Tôn Trác Ngọc, nhanh chóng kéo chăn che kín phần dưới cơ thể, ngón tay vô thức siết chặt, lực mạnh đến mức khớp ngón tay đều trắng bệch.

Đỗ Lăng Xuân ngừng một chút mới nói: "Bên ngoài có nhiều cao thủ như vậy, ngươi không cần phải canh giữ gần như thế."

Công Tôn Trác Ngọc dường như biết y đang băn khoăn điều gì, qua màn rèm thấp giọng nói: "Tư công yên tâm, ta chỉ ngồi đây, không loạn động."

Anh nói xong, giơ tay kéo lại màn giường bị gió thổi mở ra: "Giờ không còn sớm, tư công mau ngủ đi."

Công Tôn Trác Ngọc tuy nhẹ nhàng phóng túng, lúc này lại ngay thẳng như một quân tử, chưa từng vượt qua giới hạn. Đỗ Lăng Xuân thấy vậy cũng không nói thêm gì, chậm rãi nằm xuống, chỉ là trằn trọc khó ngủ.

Công Tôn Trác Ngọc luôn nghe ngóng động tĩnh của y, đôi tai khẽ động: "Tư công ngủ không được sao?"

Đỗ Lăng Xuân nằm nghiêng, ánh mắt xuyên qua màn rèm mỏng, nhẹ nhàng rơi trên vai Công Tôn Trác Ngọc, sau đó nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Công Tôn Trác Ngọc hỏi: "Sợ hả?"

Đỗ Lăng Xuân không nói gì, hơi thở ngừng một chút: "Có gì mà sợ?"

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .