Chương 580 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam

 

 

Ngay sau đó là tiếng va chạm của kim loại lạnh lẽo bị đánh rơi.

Công Tôn Trác Ngọc theo bản năng ôm chặt Đỗ Lăng Xuân, kéo y ra phía sau, mở một khe hở cửa gỗ, chỉ thấy Ngô Việt cùng một đám hộ vệ đều bao quanh bốn phía, thần tình cảnh giác, tựa như đã xuất hiện một kình địch không thể xem thường.

Ngô Việt nhận ra động tĩnh phía sau, cảnh giác nói: "Tư công chớ ra ngoài, vừa rồi có người bắn một mũi tên lén vào đây."

Công Tôn Trác Ngọc nghe vậy nhìn về phía cây cột hành lang bên cạnh, trên đó cắm một mũi tên lông trắng, dường như còn xuyên qua một tờ giấy. Anh quay lại nói với Đỗ Lăng Xuân: "Tư công đừng động, ta ra ngoài xem thử."

Nói xong không đợi Đỗ Lăng Xuân phản ứng, trực tiếp bước ra ngoài.

Đỗ Lăng Xuân thấy vậy trong lòng lo lắng, thầm mắng một tiếng hỗn trướng, dứt khoát cũng ra khỏi thư phòng, y bước nhanh đuổi theo Công Tôn Trác Ngọc, nắm chặt lấy cánh tay anh: "Hỗn trướng, ngươi nghĩ rằng ám sát là chuyện đùa sao!"

Công Tôn Trác Ngọc dừng bước, thấy Đỗ Lăng Xuân sắc mặt khó coi, thấp giọng an ủi: "Tư công yên tâm, ta không đi lung tung."

Anh nói xong, vỗ nhẹ tay Đỗ Lăng Xuân, rồi nhẹ nhàng gỡ ra, đi đến bên cột hành lang, dùng lực lấy xuống một mũi tên cắm trên đó. Trải tờ giấy trên thân mũi tên ra, lại thấy là một bài thơ khác, không khỏi nhíu mày.

Đỗ Lăng Xuân thấy vậy cũng không quan tâm, bước nhanh đến bên cạnh anh, rút tờ giấy ra nhìn một cái, nhưng như nhìn thấy một trò cười lớn, nheo mắt, sắc mặt âm trầm cười lạnh: "Tốt... ta muốn xem hắn làm sao lấy mạng ta!"

Ngón tay y dùng lực siết chặt, giấy gần như bị xé rách.

Trên giấy là một bài thơ của Trương Tiên thời Tống: Đỗ Lăng xuân, Tần thụ vãn. Thương biệt canh kham lâm viễn. Nam khứ tín, dục bằng thuỳ. Quy hồng đa bắc quy. Tiểu đào chi, hồng bối phát. Kim dạ tích thời phong nguyệt. Hưu khổ ý, thuyết tương tư. Thiểu tình nhân bất tri.

[*] Dịch thơ by Kally

Mùa xuân Đỗ Lăng, cây Tần xanh,

Chia ly ngậm ngùi, cảnh thêm sầu.

Người đi về nam, ai mong chờ,

Nhạn về hướng bắc, trời xa vắng.

Cành đào nhỏ, hồng đã khoe,

Đêm nay gió nguyệt vẫn như xưa.

Chớ buồn lòng, nói nhớ mong,

Người ít tình nào thấu hiểu.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .