Chương 579 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam

 

 

Đỗ Lăng Xuân: "..."

Tốt lắm. Y quả thật đã đánh giá quá cao Công Tôn Trác Ngọc. Chờ đợi nửa ngày, cuối cùng chỉ nhận được một câu vô dụng như vậy.

Đỗ Lăng Xuân mặt không cảm xúc, siết chặt cổ tay Công Tôn Trác Ngọc, giọng lạnh lùng: "Công Tôn Trác Ngọc, ngươi tin không? Ta có thể giết ngươi ngay bây giờ."

Công Tôn Trác Ngọc tự tin rằng mình hiểu rõ Đỗ Lăng Xuân. Gần đây, y không hề từ chối sự tiếp cận của anh, có lẽ không phải chỉ mình anh đơn phương. Nghe vậy, anh len lén ngẩng đầu lên nhìn, rồi lập tức cúi đầu, đỏ mặt, nhỏ giọng đáp: "Ta không tin."

Đỗ Lăng Xuân: "..."

Có lẽ người khác sẽ nổi giận với Công Tôn Trác Ngọc, nhưng Đỗ Lăng Xuân không thể. Ngọn lửa giận dữ trong lòng vừa bùng lên đã như bị dội một gáo nước lạnh, chỉ còn lại cảm giác trống rỗng và bất lực. Lực đạo trên tay cũng vô thức buông lỏng.

Công Tôn Trác Ngọc siết chặt Đỗ Lăng Xuân vào lòng, dường như quên mất người trong ngực mình là một thái giám, hay một quyền thần đáng sợ. Một lúc lâu sau, anh mới khẽ nói, đôi tai đỏ ửng, giọng nói đầy chân thành: "Ta thích Tư công..."

Bốn chữ ấy tựa làn gió nhẹ nhàng, thổi qua mọi sóng gió vừa qua.

Đỗ Lăng Xuân ngẩn người, chậm rãi nhìn về phía anh, thần sắc khó lường: "Ngươi có biết mình đang nói gì không?"

Công Tôn Trác Ngọc không hề sợ hãi, kiên định gật đầu: "Ta biết."

"..."

Đỗ Lăng Xuân nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, bỗng nhiên không biết phải nói gì nữa. Trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả, chua xót nhưng lại ngọt ngào, tựa như bị thứ gì đó lấp đầy, căng tràn.

Công Tôn Trác Ngọc cuối cùng cũng ngẩng đầu lên khỏi vai y, đầu ngón tay khẽ vuốt ve gương mặt y. Đôi mắt anh, luôn sáng suốt và thông minh, như hiểu rõ điều gì đang khiến y do dự, đang khiến y lo lắng. Anh khẽ nói: "Ta không hối hận."

Bốn chữ này lại dễ dàng tháo bỏ phòng bị trong lòng Đỗ Lăng Xuân. So với bất kỳ loại độc dược ngàn vết trăm lỗ nào cũng đều mạnh mẽ hơn.

Đỗ Lăng Xuân cứng nhắc căng thẳng, thân hình không tự giác mà buông lỏng ra, y nhìn Công Tôn Trác Ngọc, cuối cùng sau một lúc lâu mới cảm thấy căng thẳng, mím môi vừa định nói gì đó, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng hô khẽ của Ngô Việt: "Ai!"

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .