Chương 578 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam
Dù có chút giãy giụa, Đỗ Lăng Xuân cuối cùng cũng bị Công Tôn Trác Ngọc áp chế hoàn toàn. Nụ hôn của anh dần dần di chuyển lên phía trên, lần lượt rơi xuống chóp mũi, giữa đôi mày, rồi trán. Cuối cùng, anh khẽ hôn lên mí mắt của y, sau đó trượt xuống bên tai, ngậm lấy vành tai lạnh buốt, dùng đầu lưỡi quấn quanh nó.
Giọng nói của Công Tôn Trác Ngọc vang lên bên tai y, mang theo chút khàn khàn, như thể đang nũng nịu: "Tư công..."
Đỗ Lăng Xuân cảm giác trái tim mình khẽ rung động, như muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực.
Công Tôn Trác Ngọc hơi siết lấy y, ép sát vào cánh cửa, ngón tay không ngừng vuốt ve thắt lưng mảnh mai của Đỗ Lăng Xuân, như mang theo chút nóng nảy không thể kìm nén. Anh cúi đầu ngậm lấy đôi môi của y, nụ hôn dần trở nên thành thục, chỉ trong chớp mắt.
Đôi mắt Đỗ Lăng Xuân dần đỏ lên. Y dùng sức bấu chặt lấy vai Công Tôn Trác Ngọc, không biết là muốn đẩy anh ra hay kéo anh lại gần hơn. Tấm áo màu hồng nhạt trên người y bị xốc xếch, làm tôn lên làn da trắng muốt đến chói mắt. Ở yết hầu lộ ra một nốt ruồi son đỏ thắm, tựa như vết máu, nổi bật vô cùng.
Công Tôn Trác Ngọc bất ngờ dừng lại, động tác trở nên chậm rãi. Anh ngắm nhìn đôi mắt mơ màng của Đỗ Lăng Xuân, rồi cúi xuống đặt một nụ hôn lên cổ y, chính xác ngay vị trí của nốt ruồi son ấy—không ngờ đó lại là nơi nhạy cảm của y.
"Ưm..."
Đỗ Lăng Xuân bất giác siết chặt bàn tay trên vai Công Tôn Trác Ngọc. Giọng nói vốn dĩ thanh mảnh, mềm mại giờ lại khàn khàn, phảng phất chút kìm nén không thể giải tỏa.
"..."
Công Tôn Trác Ngọc đột ngột dừng lại. Anh nhẹ nhàng siết chặt Đỗ Lăng Xuân trong vòng tay, chôn mặt vào hõm cổ y, lặng lẽ điều chỉnh nhịp thở. Tim anh đập dồn dập, tựa như muốn nhảy ra ngoài.
Anh thấp giọng, ngập ngừng nói: "Tư công, ta..."
Đỗ Lăng Xuân nghe vậy, ánh mắt mờ mịt cuối cùng cũng tìm lại được tiêu cự. Y nhìn thấy rõ vành tai Công Tôn Trác Ngọc đỏ ửng vì ngượng ngùng. Chẳng hiểu sao, tim y cũng khẽ run lên, lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi.
Công Tôn Trác Ngọc bối rối nói nhỏ: "Tư công, ta... ta..."
Đỗ Lăng Xuân cắn chặt răng, gần như phát điên vì sự chần chừ của anh, nhưng vẫn cố nhẫn nại chờ đợi.
Cuối cùng, Công Tôn Trác Ngọc vùi đầu vào vai y, nhỏ giọng giải thích: "Ta thật sự không có đến kỹ viện."
QAQ.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .