Chương 577 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam
Hiện tại đang là ban ngày, trong phòng không có ánh đèn, cửa nẻo đều đóng kín. Một chút ánh sáng yếu ớt len lỏi từ phía sau lưng Công Tôn Trác Ngọc, làm mờ đi đường nét thân hình anh. Công Tôn Trác Ngọc khẽ nhíu mày, dường như hơi bối rối, rồi thấp giọng hỏi: "Tư công... không hiểu lòng ta sao?"
Một câu hỏi đơn giản lại khiến Đỗ Lăng Xuân giật mình. Dường như y hiểu rõ ý nghĩa trong lời nói ấy, nhưng cảm giác ấy lại mông lung, khiến người ta không thể nắm bắt. Y khẽ mấp máy môi, muốn nói điều gì đó, nhưng ngay khoảnh khắc ấy, một bàn tay bất ngờ đặt lên eo y, chầm chậm siết lại, ép y phải tiến thêm một bước về phía trước.
Y rơi vào một cái ôm vừa ấm áp vừa nóng bỏng.
Công Tôn Trác Ngọc vốn luôn là người ôn hòa, điềm đạm, nhưng giờ đây, một cảm xúc lạ lẫm nào đó chiếm lấy tâm trí anh, khiến sự dè dặt dường như biến mất, táo bạo hơn bao giờ hết. Anh vuốt ve gương mặt mịn màng của Đỗ Lăng Xuân, ánh mắt dừng lại nơi đôi môi đỏ thắm của y, như thể bị mê hoặc, từng chút từng chút cúi xuống gần hơn.
Giọng nói của anh mờ dần, cho đến khi hoàn toàn tan biến giữa nụ hôn đầu tiên chạm vào nhau: "Tư công..."
Hai chữ này từ miệng anh thốt ra, lại mang thêm vài phần vấn vương da diết, khác biệt hẳn với bất kỳ ai.
Đỗ Lăng Xuân trợn mắt, chấn kinh. Phản ứng đầu tiên là muốn đẩy Công Tôn Trác Ngọc ra, nhưng toàn thân như bị rút cạn sức lực, không cách nào dồn lực vào tay chân, ngược lại còn cảm thấy hơi thở trở nên khó khăn, đôi chân mềm nhũn, đầu óc choáng váng.
Có những chuyện dù chưa từng học qua nhưng vẫn tự mình lĩnh hội được. Cho dù chưa bao giờ làm, nhưng đã thấy qua cũng đủ để hiểu.
Công Tôn Trác Ngọc siết chặt vòng tay, ép Đỗ Lăng Xuân vào cánh cửa sau lưng, ngón tay lướt qua vùng eo nhỏ nhắn, miết nhẹ rồi chầm chậm luồn vào bên trong. Anh cạy mở đôi môi y, hai chiếc lưỡi mềm mại quấn lấy nhau, chạm nhẹ, trêu ghẹo, thứ cảm giác vừa xa lạ vừa non nớt ấy khiến cả hai chìm đắm, nhịp tim đập thình thịch không ngừng.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .