Chương 581 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam
Bài thơ này có tên là "Canh lậu tử·Đỗ Lăng Xuân", vậy nhắm đến ai tự nhiên không cần nói cũng biết.
Công Tôn Trác Ngọc theo bản năng nắm chặt tay Đỗ Lăng Xuân: "Tư công đừng lo lắng, ta bảo vệ ngươi."
Đây là lần đầu tiên Công Tôn Trác Ngọc có trách nhiệm như vậy.
Khi anh vừa mới trọng sinh, bà lão Dư thị ở ngoài đánh trống kêu oan, sư gia thúc giục anh ra ngoài thẩm án. Công Tôn Trác Ngọc không muốn đi, nói: "Chết không phải người nhà của ta là được", nhưng không ngờ phong thủy luân chuyển, cuối cùng cũng đến phiên mình.
Bỗng nhiên cảm thấy đồng cảm...
Đỗ Lăng Xuân nghĩ trong kinh luật tư cao thủ vô số, Công Tôn Trác Ngọc chỉ là một văn quan chỉ biết thẩm án phá án, đâu cần anh bảo vệ. Nhưng nhìn vào khuôn mặt lo lắng của đối phương, lại không thể nói được lời nào, không tự giác mím môi, lòng rối bời: "Ngươi tự lo cho mình là được!"
Công Tôn Trác Ngọc thấp giọng nói: "Tự nhiên là tư công quan trọng hơn..."
Nói xong lại nói: "Xem ra Lạc Kiếm Minh không thoát khỏi liên quan đến hung thủ."
Đỗ Lăng Xuân nhìn anh: "Lời này có ý gì?"
Công Tôn Trác Ngọc nói: "Hung thủ mỗi lần giết người, nhất định cách ba bốn ngày, tự có quy luật có thể theo dõi. Nhưng hôm qua hắn vừa giết Bạch Khâu, còn bị sư phụ của ta làm bị thương, dù thế nào cũng không nên ra tay. Sáng nay Lạc Kiếm Minh vừa bị áp giải vào kinh luật tư với thân phận nghi phạm, hắn liền vội vàng ra tay, chính là để gột rửa oan khuất cho y."
Đỗ Lăng Xuân không quan tâm hung thủ vì sao ra tay, nhưng giết đến y, tất nhiên phải chém ngàn đao vạn nhát mới có thể hả giận trong lòng, lạnh lùng cười: "Vậy ta chờ hắn đến."
Công Tôn Trác Ngọc vẫn không yên tâm: "Tư công không cần lo lắng, từ hôm nay ta sẽ không rời ngài nửa bước, cho đến khi bắt được hung thủ."
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .