Chương 550 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam

 

Trong lòng Đỗ Lăng Xuân bỗng nhiên xuất hiện hai chữ này. Y có vàng bạc đầy nhà, giàu có sánh ngang quốc khố, chẳng lẽ còn thiếu một miếng bánh gạo sao? Nhưng khi liếc nhìn ánh mắt tươi cười của Công Tôn Trác Ngọc, y lại chẳng nói gì, cảm giác xao xuyến kỳ lạ kia lại trào lên, khiến y bối rối không thôi.

Dưới ánh nến mờ trong xe ngựa, Công Tôn Trác Ngọc chăm chú ngắm nhìn đường nét mày mắt sắc sảo của Đỗ Lăng Xuân, cuối cùng phát hiện khóe môi y dường như còn dính lại chút vụn bánh gạo. Do dự một hồi, anh khẽ lên tiếng: "Tư công..."

Đỗ Lăng Xuân còn chưa kịp phản ứng, má y đã cảm nhận được một bàn tay ấm áp. Đồng tử y co lại, chỉ thấy Công Tôn Trác Ngọc cúi người lại gần, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau hai lần ở khóe môi y, giải thích: "Mặt Tư công dính chút đồ."

Đỗ Lăng Xuân đành ngồi yên, chờ anh làm sạch.

Công Tôn Trác Ngọc lúc đầu chỉ đơn thuần lau giúp y, nhưng khi thấy đôi môi đỏ thắm, mềm mại của y, anh không tự chủ được mà khẽ vuốt ve thêm một lát. Ánh mắt anh dần hạ xuống, dừng lại ở một nốt ruồi son nơi cổ y.

"..."

Công Tôn Trác Ngọc bỗng thấy miệng khô lưỡi khát, không rõ vì dục niệm hay điều gì khác, chỉ biết rằng anh chưa từng có cảm giác này với bất kỳ ai. Dưới ánh nến lập lòe trong xe ngựa, anh từ từ nghiêng người lại gần Đỗ Lăng Xuân, giọng nói đột nhiên trở nên khàn khàn: "Tư công..."

Hơi thở của cả hai hòa quyện, mờ ám không rõ, chẳng thể phân biệt ngươi ta.

Đỗ Lăng Xuân siết chặt tấm đệm lông dưới thân, không biết anh định làm gì, ngoài căng thẳng vẫn là căng thẳng.

Ngay lúc này, xe ngựa bỗng nhiên lắc mạnh, khiến cả hai không đứng vững, Đỗ Lăng Xuân suýt nữa ngã ra ngoài. Công Tôn Trác Ngọc lập tức nắm lấy tay y: "Tư công cẩn thận!"

Bên ngoài truyền đến giọng nói lắp bắp đầy lo lắng của xa phu: "Tư công, vừa nãy ven đường có chỗ lún, tiểu nhân không nhìn thấy. Không làm ngài bị xóc chứ?"

Đỗ Lăng Xuân theo bản năng cau mày, định phát giận, nhưng nghĩ đến Công Tôn Trác Ngọc bên cạnh, không hiểu vì sao lại nhịn xuống. Lạnh lùng nói: "Đi đứng cẩn thận, mắt ngươi để làm cảnh à!"

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .