Chương 549 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam
"Ngươi cái gì mà ngươi," Đỗ Lăng Xuân phất tay áo xoay người, "còn không mau trở lại xe ngựa."
Đỗ Lăng Xuân đi phía trước, trong lòng thầm mắng Công Tôn Trác Ngọc đúng là khúc gỗ. Nghe câu nói ấy vốn dĩ y phải tức giận, nhưng giờ đây giận thì có giận, lại không thấy tức, trong lòng lại tràn lên một cảm xúc khó tả, vừa xao xuyến vừa hơi nóng ran.
Công Tôn Trác Ngọc xách hộp thức ăn theo sau, tự mắng mình miệng lưỡi vụng về. Lên xe ngựa, thấy Đỗ Lăng Xuân ngồi ở vị trí sâu nhất bên trong, anh thử thăm dò, từng chút từng chút dịch lại gần y:"Tư công..."
Vai chạm vai, chân chạm chân.
Tay Đỗ Lăng Xuân trong ống tay áo khẽ động, nhưng không né tránh, chỉ xem như không thấy.
Công Tôn Trác Ngọc mở hộp thức ăn, thấy bên trong là một đĩa bánh gạo, không khỏi sững sờ. Anh nghĩ rằng điểm tâm mà Quý phi gửi đến ắt phải tinh xảo, đắt giá, không ngờ lại là loại bánh gạo rẻ tiền nhất, chỉ vài đồng là có thể mua được cả một tảng lớn.
Công Tôn Trác Ngọc đưa hộp thức ăn qua phía y:"Tư công có muốn dùng chút không?"
Đỗ Lăng Xuân liếc mắt nhìn, lấy một miếng nhỏ từ trong hộp, cắn một miếng, ba hai lượt đã ăn xong.
Khi còn nhỏ, y và Đỗ Thu Vãn nghèo khó, thứ ngon nhất mà họ có thể ăn chính là bánh gạo. Sau này vào cung, tuy được thưởng thức mỹ vị cao lương, nhưng y vẫn chỉ thích duy nhất loại điểm tâm này.
Có lẽ Đỗ Lăng Xuân cũng là người hoài niệm những gì đã qua...
Công Tôn Trác Ngọc hỏi: "Tư công thích ăn bánh gạo sao?"
Đỗ Lăng Xuân hờ hững nhướng mắt: "Sao hả, thấy kỳ lạ lắm sao?"
Công Tôn Trác Ngọc lắc đầu mỉm cười: "Ta cứ nghĩ... Tư công sẽ thích ăn những món tinh xảo, cầu kỳ hơn."
Đỗ Lăng Xuân nhắm mắt lại, tựa vào vách xe nghỉ ngơi:b"Ngày xưa nghèo, không ăn được những món tinh tế, bánh gạo là thứ rẻ nhất."
Công Tôn Trác Ngọc lần đầu tiên nghe y nói những lời này, khựng lại một chút rồi đáp: "Ta nhớ rồi."
Đỗ Lăng Xuân mở mắt: "Nhớ cái gì?"
"Nhớ Tư công thích ăn bánh gạo," Công Tôn Trác Ngọc mím môi cười, "sau này ta sẽ mua cho Tư công."
Ngốc nghếch...
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .