Chương 460 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam
Ông lão vuốt râu cười đáp: "Phải chăng là cô nương Đan Thu?"
Công Tôn Trác Ngọc mắt sáng rỡ: "Đúng vậy, ngươi cũng biết nàng sao?"
Ông lão nói: "Người mắc chứng đau ngực không nhiều, huống hồ cô nương ấy cách ba ngày lại tới đây lấy thuốc, lão phu tất nhiên nhận ra, chỉ là không nghe nàng nói có một người ca ca."
Công Tôn Trác Ngọc nói dối mặt không đổi sắc: "Họ hàng xa, biểu ca, biểu ca... À, gần đây Đan Thu có tới đây lấy thuốc không?"
Ông lão nghĩ một lúc rồi đáp: "Nói cũng lạ, hình như mấy ngày nay nàng không tới."
Công Tôn Trác Ngọc nghe xong thì trầm ngâm suy nghĩ, im lặng một hồi, ngẩng lên lại thấy ông lão đang nhìn mình đầy nghi ngờ, anh vội ho một tiếng, giả vờ nói: "Chắc nàng có việc bận. Vậy thì để ta thay nàng lấy vài thang thuốc về, phiền ngươi theo phương thuốc mà bốc vài liều."
"Nếu vậy, lão phu sẽ bốc ba ngày thuốc."
Ông lão đứng dậy, cầm đơn thuốc đi đến bên các tủ thuốc, lần lượt lấy thuốc theo đơn. Ai ngờ đến vị thuốc cuối cùng là địa khương hoàng thì trong hộc tủ chỉ còn lại chút xíu, không khỏi lên tiếng nghi hoặc: "Ồ, sao lại thế này..."
Công Tôn Trác Ngọc chú ý hỏi: "Lão tiên sinh, thuốc có vấn đề gì sao?"
Ông lão thu tay lại, đóng nắp tủ thuốc, đáp: "Công tử đi chuyến này xem như uổng công, địa khương hoàng này ít khi dùng tới, lão phu lần trước xem còn, ai ngờ hôm nay nhìn lại thì chỉ còn chút xíu, e là không đủ."
Công Tôn Trác Ngọc hỏi: "Địa khương hoàng không thường dùng sao?"
Ông lão nói: "Công tử không biết đó thôi, địa khương hoàng dược tính đặc biệt, người làm nghề thuốc thông thường phải rất cân nhắc, cả năm dùng chẳng được mấy lần, cho nên nhập hàng cũng không nhiều."
Công Tôn Trác Ngọc vốn không định mua thuốc: "Không sao, vậy để lần khác ta tới."
Nói xong anh xoay người rời đi, vừa lúc gặp một đoàn người đang chuyển dược liệu vào trong, thấp thoáng nghe tiếng ông lão hỏi: "Ngu đại phu, địa khương hoàng sao lại hết rồi?"
Một thanh niên đáp: "Ồ, ta thấy thuốc bị ẩm nên đã bỏ đi rồi."
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .