Chương 459 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam
Trong thành Giang Châu có tổng cộng hai mươi bốn đại y quán, tiểu y quán lẻ tẻ cộng lại cũng mười lăm, mười sáu nhà. Công Tôn Trác Ngọc tìm mấy nha hoàn thường ngày thân cận với Đan Thu hỏi chuyện, biết được nàng hay lấy thuốc ở Ký Dân Đường, liền tìm tới đó.
Đã điều tra, tất nhiên không thể kinh động tới người khác.
Công Tôn Trác Ngọc giả làm công tử nhà giàu rảnh rỗi, vừa đi dạo vừa trêu chó chọc mèo trên phố, cuối cùng cũng tìm được tới trước cửa Ký Dân Đường. Anh "soạt" một tiếng mở quạt giấy trong tay, từ từ phe phẩy hai cái, thấy bên trong không đông bệnh nhân lắm, liền đi thẳng vào.
"Đại phu đâu rồi?"
Ngồi đó là một ông lão áo vải, đội mũ vuông vắn, đang dùng cối giã thuốc. Thấy Công Tôn Trác Ngọc bước vào, ông liền đứng dậy đi ra: "Lão phu đây, công tử tới khám bệnh sao?"
Công Tôn Trác Ngọc ậm ừ một tiếng: "Gần đây ta thường đau ngực."
Ông lão đáp: "Nếu vậy, mời công tử ngồi, lão phu sẽ bắt mạch cho ngài."
Công Tôn Trác Ngọc vừa nhìn ngó xung quanh vừa đặt tờ đơn thuốc trong lòng lên bàn, cố tình nói: "Không cần bắt mạch đâu, ta với biểu muội ở nhà mắc cùng bệnh, nàng dùng phương thuốc này của ông mà khỏi, ông cứ theo y đơn thuốc mà bốc là được."
Ông lão thấy anh nói chuyện khí sắc hồng hào, môi hồng răng trắng, thật không giống người mắc chứng đau ngực. Ông cầm đơn thuốc xem qua một lúc, lắc đầu vuốt râu nói: "Ồ... Quả là đơn thuốc ở chỗ ta, nhưng công tử vẫn nên để lão phu bắt mạch thì hơn, dù cùng bệnh, thuốc không thể tùy tiện uống."
Công Tôn Trác Ngọc không lộ sơ hở, bâng quơ hỏi: "Đơn thuốc này là do ngươi kê sao?"
Ông lão đáp: "Không phải, lão phu chuyên trị bệnh nhi, nếu chữa chứng đau ngực, đại phu họ Ngu mới là người xuất sắc nhất. Đơn thuốc này chính là do hắn nghiên cứu. Nhưng hắn đang cùng người khác đi thu mua dược liệu, không có trong tiệm, công tử có thể chờ một lát."
"Không sao." Công Tôn Trác Ngọc làm như vô tình hỏi: "Vậy ngươi có từng gặp biểu muội của ta chưa, nàng hay tới đây lấy thuốc, chính là phương thuốc này, lần sau nhớ bớt cho ta chút nhé."
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .