Chương 447 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam

 

 

Đỗ Lăng Xuân thấy anh nhìn sách, nhướn mày, bất ngờ vung tay quét cuốn thơ sang bên: "Bản Tư công không thích đọc sách."

Công Tôn Trác Ngọc nghĩ bụng: Không thích mà vẫn đọc say sưa như thế, quả là tính khí thất thường. Nhưng ngoài miệng anh lại nói: "Không thích cũng phải, Tư công là bậc đại nhân vật, tất nhiên không cần hao tổn thời gian vào mấy việc vặt này."

"Việc vặt?" Đỗ Lăng Xuân bất chợt bật cười, "Ngươi là người đọc sách đầu tiên dám nói vậy."

Đúng như Công Tôn Trác Ngọc đã nghĩ, những người nghèo khó thường phải vật lộn miếng ăn, làm gì có bạc để mà học hành. Đỗ Lăng Xuân vốn không thích cái sự văn vẻ dài dòng ấy, sách vở trong mắt y cũng giống như cái vẻ thanh cao giả tạo của đám văn nhân, thật đáng ghét.

Y lười biếng đứng dậy, đi về phía lan can nơi có gắn một cần câu. Đôi chân trần, không đi giày, ẩn hiện dưới vạt áo đỏ, một vẻ đẹp trắng ngần, thon gầy. Y cầm cần câu, tiện tay quăng xuống hồ, bất chợt hỏi: "Ta còn tưởng hôm nay Công Tôn đại nhân sẽ không đến dự tiệc."

Công Tôn Trác Ngọc nghĩ: Sao lại không đến, nhất định phải đến chứ. Anh lập tức từ chỗ ngồi đứng dậy, vẻ mặt nghiêm trang đáp: "Tư công sao lại nói vậy?"

Đỗ Lăng Xuân liếc anh, nụ cười bên khóe miệng như có như không: "Chẳng phải các ngươi đều chê bản tư công là một kẻ thái giám không gốc rễ sao, hửm?"

Người ta vốn khinh thường việc kết giao với quyền hoạn, tham quan. Những ai tự cho là có danh tiết đều sẽ tránh mặt y.

Đỗ Lăng Xuân nhắc: "Ví dụ như... vị tri huyện Trương Cát Cát kia?"

Nghe vậy, tim Công Tôn Trác Ngọc giật thót. Tên Trương Cát Cát lắm mồm đó, anh đã bảo bao lần đừng ăn nói linh tinh, giờ thì hay rồi, uống rượu lỡ lời để chính chủ nghe được, chẳng phải tự rước họa sao.

Dẫu vậy, tình nghĩa bạn bè vẫn còn, Công Tôn Trác Ngọc đành bất đắc dĩ giải thích: "Trương đại nhân không phải cố ý, chỉ là say rồi buột miệng. Mong tư công rộng lượng, không cần so đo với người như vậy."

Đỗ Lăng Xuân thấy phao câu cá nhấp nhô, liền nhấc cần, kéo lên một con cá chép đang giãy dụa: "Thật sao? Nhưng người ta đều bảo, lời thật lòng là lời khi say."

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .