Chương 446 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam
Chương 174
Nơi Đỗ Lăng Xuân thiết yến là một biệt viện ở ngoại ô thành. Từ bên ngoài nhìn vào, tuy không có gì đặc sắc, nhưng khi Công Tôn Trác Ngọc bước xuống xe ngựa, được nha hoàn dẫn vào trong, anh mới phát hiện ra một khung cảnh khác biệt.
Bên trong có mái cong đình đài, thủy tạ lầu các, tất cả đều ẩn hiện giữa những hàng cây hoa. Hành lang dài mấy chục mét men theo hồ sen, băng qua dòng suối giả sơn, cuối cùng dẫn thẳng tới một đình giữa hồ.
Nha hoàn dẫn đường đến đây thì dừng lại, khẽ quỳ gối hành lễ với Công Tôn Trác Ngọc: "Mong đại nhân lượng thứ, tư công không thích người khác đến gần hầu hạ, bọn nô tỳ chỉ có thể đứng đợi bên ngoài."
Công Tôn Trác Ngọc nhìn đoạn hành lang ngắn còn lại, cuối hành lang là một đình nghỉ được bao quanh bởi màn lụa trắng. Khi gió thổi qua, thấp thoáng hiện lên bóng người bên trong. Anh gật đầu tỏ ý không để tâm: "Không sao, để ta tự đi."
Anh tuấn mỹ phi phàm, khiến mấy nha hoàn đỏ mặt chỉ sau vài lần liếc trộm. Các nàng che miệng cười, rồi lui ra ngoài.
Công Tôn Trác Ngọc tiến về phía đình giữa hồ, đến gần mới thấy Đỗ Lăng Xuân đang xem sách, có vẻ rất nhập tâm. Nghĩ rằng không nên làm phiền, anh đứng cách ba bước chờ đợi.
Chính giữa đình là một chiếc bàn thấp, bày đầy những loại quả quý hiếm mà thường dân khó có dịp nếm. Dưới đất trải một tấm thảm dày, e rằng cũng là hàng vạn lượng bạc. Công Tôn Trác Ngọc nhìn chằm chằm vào một dĩa nho, không khỏi thèm thuồng.
Vì đang ở trong phủ, Đỗ Lăng Xuân ăn vận khá tùy ý. Mái tóc đen buông lơi trên vai, một thân trường bào tay rộng màu đỏ tươi, làm nổi bật làn da trắng như tuyết, sự mềm mại như ngấm vào tận xương cốt.
Y cầm sách, đợi đọc xong bài thơ trên tay mới đặt sang một bên. Lúc này, y mới ngước mắt nhìn Công Tôn Trác Ngọc, cười nhẹ: "Công Tôn đại nhân quả là phong thái của quân tử. Đã để ngài đợi lâu, mời vào ngồi."
Thực ra Công Tôn Trác Ngọc cũng không đợi lâu, anh nghe vậy liền làm theo, quỳ ngồi đối diện: "Thấy Tư công đang chăm chú đọc sách, hạ quan không dám làm phiền."
Nói xong, anh kín đáo liếc qua tập thơ trên bàn. Đúng lúc đó, đập vào mắt là trang Khách trung tác của Lý Bạch, với câu thơ:
"Lan Lăng mỹ tửu uất kim hương, ngọc uyển thịnh lai hổ phách quan."
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .