Chương 448 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam

 

 

Công Tôn Trác Ngọc gật đầu phụ họa: "Cũng có những lời chỉ là nói bừa khi say."

Đỗ Lăng Xuân vốn chỉ tiện miệng nói. Y quăng cần câu vào thùng, nhìn Công Tôn Trác Ngọc, khóe miệng nở nụ cười, dùng khăn lau tay, thong thả quay lại chỗ ngồi: "Thôi được rồi, nể mặt ngươi, bản tư công không so đo với hắn."

Nếu đổi lại là kẻ khác, không chết cũng phải tróc một tầng da, bởi vì chốn thế gian này, kẻ ngồi nơi cao vị, không mấy ai dám dễ dàng bàn luận.

Công Tôn Trác Ngọc nghe xong, trong lòng thoáng nhẹ nhõm, thầm nghĩ Đỗ Lăng Xuân cũng không đến mức khó gần như lời đồn đại bên ngoài, bèn quay về chỗ ngồi: "Đại nhân không câu cá nữa sao?"

Đỗ Lăng Xuân đáp: "Đám cá chép trong ao này bị nuôi đến ngốc nghếch, chẳng còn cảnh giác, vừa buông cần đã có thể kéo lên cả đám, chẳng thú vị chút nào. Hơn nữa hôm nay là mời ngươi đến dự tiệc, không nên để những chuyện khác làm mất hứng."

Nói đoạn y kéo nhẹ chiếc chuông ngọc bên cạnh, lập tức có nha hoàn và gia đinh nối nhau bước vào, dọn hết khay điểm tâm, hoa quả trên bàn, bày lên những món mỹ vị trân kỳ. Công Tôn Trác Ngọc lén đẩy đĩa nho sang bên, làm như không có gì mà ăn vài quả. Nha hoàn kia cũng rất tinh ý, không hề mang đĩa nho đi.

Đỗ Lăng Xuân phát hiện, bèn hỏi một câu: "Ngươi thích ăn nho à?"

Công Tôn Trác Ngọc nói: "Khiến đại nhân chê cười rồi, tại hạ áo vải sơ sài, nho lại đắt đỏ, chẳng mấy khi được ăn."

Đỗ Lăng Xuân lại cảm thấy anh thẳng thắn, bèn đẩy đĩa nho về phía anh: "Thích thì cứ ăn đi, nếu không đủ, mang thêm chút nữa về. Ăn no rồi, cùng ta đến biệt viện của tri phủ xem náo nhiệt."

Công Tôn Trác Ngọc khựng lại: "Hả?"

Đỗ Lăng Xuân chỉ cười đầy ẩn ý: "Bản quan rất muốn xem thử, bọn họ có thể tra ra được điều gì hay ho."

Nhờ Công Tôn Trác Ngọc hôm qua sớm biết điều mà chuồn trước, trọng trách điều tra án nữ thi trong giếng rơi vào tay Trương Cát Cát. Hắn thức trắng cả đêm, hỏi cung tất cả nha hoàn gia đinh trên dưới biệt viện, cuối cùng bàn bạc với tri phủ suốt đêm, miễn cưỡng tra ra "chân tướng".

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .