
“Ly hôn đi.”
Tôi đẩy bản thỏa thuận ly hôn về phía anh, lúc đó Hạ Lâm Xuyên đang cúi đầu bóc tôm.
Ngón tay anh thon dài, động tác tao nhã, đến cả bóc tôm cũng giống như đang chơi dương cầm.
Nghe tôi nói, anh thậm chí chẳng thèm ngẩng đầu, chỉ ung dung gắp phần tôm bóc sẵn cho vào bát tôi: “Đừng làm loạn, ăn cơm đi.”
“Tôi không làm loạn.”
Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út của anh, đó là chiếc nhẫn tôi mua bằng tháng lương đầu tiên.
Chiếc nhẫn bạc giờ đã xỉn màu. Giấy tờ tôi ký xong hết rồi, nhà và xe tôi không cần, chỉ muốn giữ lại quán cà phê.
Anh cuối cùng cũng ngẩng đầu, nhíu mày: “Vì sao?”
“Vì mệt rồi.” Tôi nhếch môi cười, “Hạ Lâm Xuyên, tôi đã đuổi theo anh suốt mười năm, thật sự không chạy nổi nữa rồi.”
Không khí bỗng nhiên tĩnh lặng.
Bên ngoài cửa sổ, cơn mưa cuối thu rả rích gõ lên mặt kính.
Chúng tôi đang ngồi trong một nhà hàng Nhật có giá trên trời, là chỗ anh đặc biệt đặt trước để kỷ niệm ba năm ngày cưới — dù anh đã quên ngày này suốt hai năm liền.
Bình luận