Chương 3 - Bản Thỏa Thuận Ly Hôn
Tôi nhẹ nhàng rút tay ra, “Hạ Lâm Xuyên, chúng ta đều nên bước tiếp.”
Ra khỏi nhà hàng, gió đêm thổi tan hơi nóng trong hốc mắt.
Điện thoại rung lên, là tin nhắn từ anh: 【Xin lỗi】
Tôi gửi lại một biểu tượng mặt cười, rồi nhấn giữ xóa cả đoạn hội thoại.
Có những con đường, đã đi qua thì không thể quay đầu lại nữa.
Giống như đĩa tôm nguội lạnh kia, dù có hâm nóng lại cũng chẳng còn hương vị ban đầu.
Lúc quán cà phê đóng cửa, chuông gió nơi cửa bất chợt vang lên.
Tôi chẳng ngẩng đầu: “Xin lỗi, chúng tôi đã…”
“Là anh.”
Giọng của Hạ Lâm Xuyên.
Tôi ngước lên nhìn, suýt nữa không nhận ra — anh mặc áo sơ mi nhăn nhúm, cằm lởm chởm râu, tay còn xách theo túi nylon từ cửa hàng tiện lợi.
“Anh… sao lại ra nông nỗi này?”
“Ba ngày rồi chưa ngủ.”
Anh đặt túi lên bàn, mấy lon bia lăn ra, “Có thể uống với anh một chút không?”
Tôi theo phản xạ liếc đồng hồ treo tường: 12 giờ 20 phút khuya.
“Nếu không tiện thì thôi.” Anh xoay người định đi.
“Đợi đã.”
Không hiểu ma xui quỷ khiến gì, tôi kéo ghế ra, “Chỉ một lon thôi.”
Mắt anh sáng lên một chút, hệt như ánh nhìn ngày xưa tôi đồng ý hẹn hò cùng anh.
Lon bia bật nắp tách một tiếng, Hạ Lâm Xuyên ngửa cổ uống một nửa, yết hầu lăn lên lăn xuống: “Anh đã bán công ty rồi.”
“Cái gì?”
Tôi giật mình, tay run khiến bia trào cả ra bàn.
“Hôm nay ký hợp đồng.”
Anh dùng ngón tay lau sạch bia trên mặt bàn, “Là cái dự án lần trước… cắt ngang bữa ăn của tụi mình ấy.”
Lúc này tôi mới để ý, trên ngón áp út của anh vẫn còn vết hằn của nhẫn cưới.
Còn tôi thì, sau ly hôn vẫn đeo nhẫn mãi cho đến tháng trước mới tháo ra.
“Tại sao?”
“Mệt rồi.”
Anh bắt chước giọng tôi hôm ly hôn, kéo khóe miệng cười gượng, “Bỗng nhận ra những thứ mình vất vả giành được suốt mấy năm nay… dường như chẳng có ý nghĩa gì.”
Một chiếc xe máy rồ ga phóng qua ngoài cửa, đèn xe lướt qua mặt anh, soi rõ những nếp nhăn nhỏ nơi khóe mắt.
Hạ Lâm Xuyên ở tuổi ba mươi, so với thời đại học càng đẹp trai hơn, nhưng cũng trông mệt mỏi hơn rất nhiều.
“Anh uống nhiều rồi.”
Tôi vươn tay định lấy lon bia trong tay anh, “Tôi gọi xe chở anh về.”
Anh đè tay tôi lại: “Lệ Vãn, anh…”
Khoảnh khắc lòng bàn tay chạm vào nhau, cả hai cùng khựng lại.
Quá đỗi quen thuộc — bàn tay ấy từng nắm tay tôi băng qua đường, từng lau nước mắt cho tôi, cũng từng bao lần đẩy tôi ra xa.
Tôi giật tay lại: “Anh ở đâu? Tôi gọi tài xế cho.”
“Khách sạn đối diện căn hộ cũ.”
Anh cúi đầu nghịch vòng kéo lon bia, “Mỗi ngày đều nhìn thấy đèn nhà mình sáng, đến khi em dọn đi rồi, mới phát hiện đèn ấy… mãi không sáng lại nữa.”
4
Tim tôi như bị một bàn tay vô hình siết chặt lại.
Quả thật, đèn trong căn hộ đó rất ít khi sáng — anh luôn tăng ca, còn tôi thì luôn chờ anh.
“Hạ Lâm Xuyên.” Tôi hít sâu một hơi. “Giờ anh nói những lời này, là muốn quay lại sao?”
Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe đến đáng sợ: “Có thể không?”
“Không thể.” Tôi đứng dậy dọn ly. “Anh chỉ là chưa quen với việc mất đi thôi, qua một thời gian sẽ ổn.”
“Không phải.” Anh túm lấy dây tạp dề của tôi. “Ba tháng nay anh…”
Đinh dong — chuông cửa lại vang lên.
Một cậu thanh niên mặc áo da ló đầu vào: “Chị Vãn, em để quên chìa khóa ở tiệm… Ờ, có khách à?”
Là Chu Dương, sinh viên làm thêm tại quán.
Tay Hạ Lâm Xuyên lập tức buông ra, ánh mắt sắc bén quét sang: “Cậu ta là ai?”
“Nhân viên của tôi.” Tôi đi đến giúp Chu Dương tìm chìa khóa. “Em lên lầu trước đi, chị khóa cửa.”
“Cần em đợi không?” Chu Dương ghé sát lại thì thầm, “Gã chú kia trông đáng ngờ lắm…”
“Không cần.” Tôi liếc sang, thấy Hạ Lâm Xuyên đã bóp bẹp lon bia trong tay, “Về đi.”
Đợi Chu Dương đi rồi, Hạ Lâm Xuyên đã đứng chờ ở cửa, bóng lưng căng cứng như dây cung: Lâm Mộng nói… trai trẻ?”
“Cái gì cơ?”
“Không có gì.” Anh cười khổ. “Anh đúng là chẳng có tư cách để hỏi.”
Gió đêm thổi vạt áo sơ mi anh bay lật phật, tôi bỗng nhận ra anh gầy đi nhiều.
Ngày xưa tôi cứ cằn nhằn anh ăn uống thất thường, giờ không còn ai nhắc nữa, anh lại tái phạm cái tật cũ.
“Hạ Lâm Xuyên.” Tôi đưa áo khoác cho anh, “Bán công ty xong rồi định làm gì?”
Lúc anh đón lấy áo, đầu ngón tay khẽ lướt qua mu bàn tay tôi: “Mở một tiệm sách nhỏ, kiểu như em vẫn luôn mơ ước.”
Tôi sững người tại chỗ.
Năm tư đại học, chúng tôi từng nằm trên sân vận động ngắm sao, tôi bảo sau này muốn mở một tiệm sách nhỏ có góc cà phê, còn anh thì nói sẽ xây cho tôi cả một đế chế thương mại.
“…Tại sao?”
“Vì anh bỗng hiểu ra.” Anh đứng dưới ánh đèn đường, quay đầu nhìn tôi. “So với việc để em làm nữ hoàng trong đế chế ấy, em thà làm bà chủ tiệm sách còn hơn.”
Nước mắt trào lên bất ngờ.
Mười năm rồi, cuối cùng anh cũng hiểu được điều tôi từng nói, nhưng lại quá muộn.
“Về đi.” Tôi quay người khóa cửa, “Đừng đến tìm tôi nữa.”
“Lệ Vãn.” Anh gọi tôi từ phía sau. “Nếu… anh bắt đầu theo đuổi em lại từ đầu thì sao?”
Tôi không đáp, cứ thế bước về phía ga tàu điện ngầm.