Chương 2 - Bán Mình Cho Thái Tử
Ánh mắt anh ta tối sầm lại, giọng nói lạnh đi bất thường:
“Lâu Kim Nguyệt, nhà họ Lâu nợ tôi sáu trăm triệu, mỗi năm em chỉ trả được hai mươi lăm triệu, tức là cần đến hai mươi bốn năm.”
“Em chắc là đến khi đó — thanh xuân không còn — Dư Dịch vẫn còn muốn em à?”
Dư Dịch chính là mối tình đầu của tôi hồi cấp ba.
Nói thật thì, mười năm qua tôi đã quên sạch bóng người đó từ lâu rồi.
Nhưng giờ Giang Diễn Châu tự động cho rằng là anh ta, thì tôi cũng chẳng phủ nhận, thuận miệng nói theo:
“Đúng đấy, tôi thích Dư Dịch. Dù anh ấy không cần tôi, tôi vẫn thích anh ấy!”
“Cùng lắm thì sau này tôi đi làm thuê kiếm tiền để nuôi anh ấy, không được à?”
Môi Giang Diễn Châu mím chặt thành một đường thẳng, bật ra tiếng cười lạnh:
“Được chứ, đương nhiên là được. Em muốn làm kẻ ngu si thì liên quan gì đến tôi.”
Nói rồi, anh ta mở cửa bỏ đi.
Cả một tuần sau đó cũng không quay về nhà.
Dì Tôn sợ tôi thất sủng, liền vừa dỗ vừa khuyên tôi:
“Cô Lâu à, cậu Giang thật sự rất tốt với cô đấy.”
“Với thân phận của cậu ấy, ai gặp cũng phải cung kính.”
“Người khác mà dám cãi lại như cô, sớm bị ném ra khỏi cửa rồi.”
“Nhưng cậu ấy đến một câu nặng lời cũng chẳng nỡ nói, giận thì chỉ biết đi ra ngoài tự nuốt vào.”
“Sao cô lại phải cố chấp với cậu ấy làm gì? Hạ giọng dỗ dành một chút chẳng tốt hơn à?”
“Lỡ một ngày nào đó cậu ấy thật sự bị Trình Trúc cướp mất, lúc ấy hối hận cũng không kịp nữa đâu.”
Tôi chán nản nghĩ thầm, Trình Trúc cần gì phải đi quyến rũ Giang Diễn Châu?
Cô ấy xuất sắc đến mức chỉ cần đứng yên một chỗ, Giang Diễn Châu đã vui vẻ chạy theo rồi.
Thấy tôi im thin thít, dì Tôn đưa cho tôi một hộp thuốc giảm đau rồi nói tiếp:
“Cô xem này, cậu Giang vẫn còn nhớ sắp đến kỳ kinh nguyệt của cô.”
“Cậu ấy còn đặc biệt dặn tôi rằng thuốc giảm đau trong nhà đã hết, bảo tôi chuẩn bị trước cho cô nữa đấy.”
3
Nhìn chằm chằm vào hộp thuốc màu cam, mắt tôi bỗng chốc cay xè.
Cơ thể tôi thuộc dạng hàn nặng, lại cực kỳ ghét uống thuốc.
Trước kia, mỗi lần đến kỳ đều đau như chết đi sống lại.
Từ khi ở với Giang Diễn Châu, tháng nào anh ta cũng ép tôi uống thuốc giảm đau.
Tôi không chịu uống, anh ta liền dọa sẽ “cộng thêm vào khoản nợ”.
Tôi chẳng còn cách nào khác, đành ngoan ngoãn nghe lời.
Hai năm nay, mỗi kỳ kinh của tôi đều trôi qua nhẹ nhàng, không còn đau bụng nữa.
Nghĩ kỹ lại, Giang Diễn Châu đúng là đối xử với tôi không tệ.
Nhưng những điều tốt đẹp đó, đều là thứ tôi… cướp được từ chỗ Trình Trúc.
Càng nghĩ càng buồn, tôi chui tọt vào trong chăn, lặng lẽ rơi nước mắt.
Hộp thuốc giảm đau đó, cuối cùng cũng không cần dùng tới.
Vì kỳ kinh vốn luôn đúng giờ của tôi… tháng này lại không tới.
Và rồi, tôi phát hiện ra mình đã mang thai.
Sau khi suy nghĩ kỹ, tôi quyết định nói chuyện này với Giang Diễn Châu.
Dù gì anh ta cũng là ba của đứa bé, có quyền được biết.
Tôi gọi cho Giang Diễn Châu ba cuộc liên tiếp, nhưng không ai bắt máy.
Đến cuộc thứ tư, cuối cùng cũng có người nghe máy, nhưng là một giọng nữ:
“Diễn Châu đang ở trong nhà vệ sinh, lát nữa anh ấy gọi lại cho cô nhé?”
Tôi nhận ra ngay đó là giọng của Trình Trúc, tim lập tức đập mạnh một nhịp, đầy hoang mang.
Tôi chẳng dám nói một chữ nào, vội vàng tắt máy.
Tôi siết chặt điện thoại trong tay, đứng ngây ra một lúc.
Sau đó, tôi tự tát mạnh vào đùi mình một cái.
Cơn đau giúp đầu óc tôi tỉnh táo trở lại.
Tôi bắt đầu chửi mắng chính mình.
Tôi bị điên thật rồi sao?