Chương 3 - Bán Mình Cho Thái Tử

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Người ta đang ngọt ngào tình tứ với bạch nguyệt quang, còn tôi thì ôm một cái trứng đã thụ tinh lao vào phá chuyện, chẳng phải tự hạ thấp mình à?

Huống hồ, Giang Diễn Châu vốn dĩ không thích tôi, làm sao có thể mong chờ đứa con trong bụng tôi được?

Tôi đi nói chuyện này với anh ta để làm gì chứ?

Một lúc sau, Giang Diễn Châu thật sự gọi lại cho tôi.

Tôi bực bội đến mức chẳng buồn nghe, lập tức dập máy.

Ngay lúc đó, điện thoại hiện lên một tin nhắn:

“Cô Lâu, chúng ta gặp nhau một lát nhé.”

Là mẹ của Giang Diễn Châu gửi đến.

Tim tôi lập tức giật thót một cái.

Thật lòng mà nói, tôi rất sợ mẹ Giang.

Trước khi nhà họ Lâu phá sản, bà ấy đã không ưa gì tôi.

Vì nhà tôi chỉ là phú hộ mới nổi, còn nhà họ Giang là dòng dõi danh gia vọng tộc, hai bên hoàn toàn không cùng đẳng cấp.

Sau này, ba tôi phá sản, tôi lại mặt dày trèo lên giường Giang Diễn Châu, bà ấy càng nhìn tôi không thuận mắt.

Giờ bà tìm đến tôi, chắc chắn chẳng có chuyện gì tốt đẹp.

4

Phòng trà.

Mẹ của Giang Diễn Châu ném cho tôi vài tấm ảnh.

Tôi cúi đầu nhìn những bức ảnh chụp cảnh Giang Diễn Châu và Trình Trúc nói cười vui vẻ, tim nhói lên từng cơn.

Mẹ Giang luôn giữ thái độ bề trên, ánh mắt nhìn tôi không giấu nổi vẻ khinh miệt:

“Đây là ảnh chụp tối hôm kia, khi Diễn Châu cùng Trình Trúc tham dự buổi đấu giá.”

“Diễn Châu còn đấu giá một viên sapphire trị giá năm trăm triệu, tặng Trình Trúc làm quà sinh nhật.”

“Như tôi được biết, cô theo bên cạnh Diễn Châu hai năm, hơn bảy trăm đêm, mới miễn cưỡng trừ được năm chục triệu tiền nợ.”

“Cô Lâu, chẳng lẽ cô không thấy bản thân mình quá rẻ mạt sao?”

Bà ta dùng ánh mắt như đang đánh giá một món hàng, nhìn tôi từ đầu tới chân.

“Dựa vào cô? So được gì với Trình Trúc? Hay là nhờ kỹ năng bò lên giường giỏi hơn người?”

Nói thật thì, trước kia tôi chưa bao giờ cảm thấy mình thấp kém.

Dù gì thì đi làm một năm cũng chỉ kiếm được chừng trăm triệu,

Mà ở với Giang Diễn Châu một năm, tôi đã xóa được hai mươi lăm triệu nợ.

Quá giá trị còn gì nữa.

Nhưng giờ, có Trình Trúc để so sánh, cộng thêm những lời mỉa mai độc miệng của mẹ Giang, tôi đột nhiên nhận ra… đúng là mình không đáng để lên mặt.

Cảm giác chua xót dâng tràn nơi lồng ngực, nước mắt tôi rơi cái tách.

Mẹ Giang hơi nhướng mày:

“Nếu cô còn biết xấu hổ đến mức phải khóc, vậy thì chưa đến nỗi vô phương cứu chữa.”

“Tuần sau hai nhà Giang – Trình sẽ tuyên bố hôn sự, tôi không muốn thấy cô — vết nhơ này — xuất hiện bên cạnh Diễn Châu nữa.”

Bà ta đưa tôi một tấm vé máy bay:

“Tối nay cô đi đi, từ nay đừng bao giờ quay lại.”

“Còn khoản nợ cô nợ nhà họ Giang, coi như làm việc thiện.”

Có một câu bà ta nói đúng.

Nếu Giang Diễn Châu thực sự kết hôn với Trình Trúc, thì tôi — người tình hiện tại — sẽ lập tức biến thành kẻ thứ ba chen chân.

Rõ ràng là một vết bẩn.

Nếu đã như vậy, chi bằng tự tôi rút lui.

Còn đứa con trong bụng…

Giang Diễn Châu sẽ không muốn nó.

Mà tôi cũng không dám chắc bản thân có thể làm một bà mẹ đơn thân tốt.

Để nó sớm đầu thai sang một kiếp khác, có lẽ là lựa chọn tốt nhất.

Rời khỏi phòng trà, điện thoại tôi lại vang lên liên hồi.

Là Giang Diễn Châu gọi.

Tôi không bắt máy.

Trước khi định chặn số, tôi nhận được một tin nhắn:

“Mẹ anh tìm em rồi à? Bà ấy có nói gì, em cũng đừng để tâm, hiểu không?”

Tôi không hiểu.

Và tôi cũng chẳng muốn tốn thêm một chút tâm tư nào nữa.

Chặn số.

Lên máy bay.

Biến mất.

5

Không liên lạc được với tôi, Giang Diễn Châu bứt rứt đứng ngồi không yên.

Anh biết mẹ mình vốn không ưa tôi, chắc chắn chẳng thể nói ra lời nào dễ nghe.

Anh sợ tôi tủi thân, lại trốn đi đâu đó lén khóc một mình.

Nhưng anh đã tìm hết tất cả những nơi tôi thường lui tới, vẫn không thấy bóng dáng đâu.

Anh lại vội vã liên hệ với ba mẹ và bạn bè tôi.

Nhưng đáp án nhận được đều giống nhau — không ai biết tôi đã đi đâu.

Giang Diễn Châu cau mày dụi tắt điếu thuốc, bực bội giật phăng cà vạt, nhưng ngực vẫn nặng trĩu không thở nổi.

Anh không ngừng tự trấn an mình:

Không sao đâu, tôi chỉ đang giận dỗi anh, đợi khi hết giận sẽ quay về.

Thế nhưng… đã ba ngày trôi qua tôi vẫn không xuất hiện.

Anh càng lúc càng lo lắng, đến ăn cũng chẳng nuốt nổi.

Mà cảm giác bất an ấy, lập tức lên đến đỉnh điểm khi anh phát hiện toàn bộ giấy tờ tùy thân của tôi đã biến mất.

Anh không muốn tin, nhưng cũng buộc phải đối diện với sự thật — tôi đã rời đi.

Giang Diễn Châu tức đến phát điên, lao về nhà chất vấn mẹ mình:

“Mẹ rốt cuộc đã nói gì với Kim Nguyệt?”

Mẹ anh vẫn thản nhiên chăm sóc hoa lá, giọng điệu nhàn nhạt:

“Mẹ chỉ bảo với con bé, con sắp kết hôn với Trình Trúc thôi.”

“Nếu nó còn một chút lòng tự trọng, thì nên biết điều mà rút lui.”

Giang Diễn Châu đỏ cả mắt vì tức:

“Mẹ bị làm sao vậy? Con bao giờ nói sẽ cưới Trình Trúc?”

Động tác trong tay khựng lại, bà lạnh lùng liếc nhìn anh, nghiêm mặt:

“Nhà họ Trình môn đăng hộ đối với nhà mình, Trình Trúc dịu dàng hiểu chuyện, lại là nghệ sĩ violin nổi tiếng, hoàn toàn xứng đáng ra mắt thiên hạ.”

“Hơn nữa, nó là mối tình đầu của con, có tình cảm nền tảng. Nó là ứng cử viên tốt nhất cho vị trí vợ hợp pháp nhà họ Giang.”

“Nếu con không chọn Trình Trúc, chẳng lẽ định cưới con hồ ly tinh Lâu Kim Nguyệt đó?”

“Một đứa con gái bán thân vì tiền, hôm nay có thể bò lên giường con, thì ngày mai cũng có thể bò lên giường người khác.”

“Nếu con muốn cưới nó, thì chỉ khi nào mẹ chết!”

Giang Diễn Châu gằn giọng: “Kim Nguyệt không phải như vậy!”

Anh hít sâu một hơi, kiên định nói:

“Con sẽ luôn có tiền, nên cô ấy sẽ mãi là người của riêng con.”

“Còn nữa, giữa con với Trình Trúc không như mẹ nghĩ đâu — cô ấy có người yêu rồi. Xin mẹ đừng gán ghép lung tung nữa!”

Sự cố chấp của anh khiến mẹ tức đến phát run, giơ tay tát thẳng vào mặt anh một cái.

“Nếu con còn không tỉnh ngộ, thì đừng trách mẹ không nhận con là con trai!”

Giang Diễn Châu cụp mắt, sắc mặt không đổi, lùi lại một bước, ngoan cố nói:

“Vậy thì mẹ giữ gìn sức khỏe. Sau này, con sẽ không về quấy rầy mẹ nữa.”

Mẹ anh sững người, nhìn con trai không dám tin, bàn tay buông thõng cũng khẽ run lên.

“Con thật sự muốn vì một người phụ nữ mà cắt đứt tình mẹ con với mẹ sao?”

Giang Diễn Châu vẫn điềm tĩnh, không chớp mắt:

“Là mẹ ép con, con không còn lựa chọn nào khác.”

Dù có thế nào, anh cũng nhất định phải tìm lại được tôi.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)