Chương 1 - Bán Mình Cho Thái Tử

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Sau khi phá sản, tôi đem chính mình “bán” cho thái tử nhà họ Giang – Giang Diễn Châu.

Anh ta ham mê dục vọng, mỗi đêm đều như hành lễ — thời gian dài, tần suất dày, động tác mạnh — khiến tôi thường xuyên không chịu nổi.

Tôi ở bên anh ta suốt hai năm, mỗi ngày đều âm thầm cầu mong sớm thoát khỏi bể khổ.

Cuối cùng cũng đợi được ngày mối tình đầu của anh ta trở về nước.

Cô ta vừa rơi nước mắt một cái, Giang Diễn Châu liền vung tay như đốt pháo trời, mua một viên sapphire trị giá năm trăm triệu tại buổi đấu giá chỉ để dỗ cô ta vui.

Tôi tức đến giậm chân, nghĩ tới hai năm khổ sở nằm bên cạnh anh ta, mới vừa đủ trả hết khoản nợ năm chục triệu!

Tức quá hoá liều, tôi lập tức ôm bụng bầu bỏ trốn, định cả đời trốn tránh anh ta.

Thế mà bốn tháng sau, khi tôi đang đứng bên đường mua khoai nướng, Giang Diễn Châu lại từ trên trời giáng xuống.

Đôi mắt đỏ hoe của anh ta nhìn lướt qua bụng bằng phẳng của tôi, giọng nói run rẩy:

“Lâu Kim Nguyệt, con của chúng ta đâu rồi? Em đã làm gì nó?”

1

Giang Diễn Châu từ nhỏ đã là kẻ thù không đội trời chung của tôi.

Lên lớp 10, tôi viết thư tình cho nam thần của trường.

Giang Diễn Châu liền tố cáo tôi yêu sớm với thầy giám thị, hại tôi bị phạt viết bản kiểm điểm 5.000 chữ.

Tôi vừa đau tay vừa khóc mà viết.

Còn anh ta thì lười nhác dựa vào cạnh bàn học, nụ cười cực kỳ muốn ăn đấm:

“Lâu Kim Nguyệt, thầy bắt tôi giám sát em, chưa viết xong thì đừng mong về nhà.”

Lên lớp 11, tôi với nam thần lén lút ra rừng cây sau trường… tập hôn.

Giang Diễn Châu chụp ảnh rồi gửi thẳng vào điện thoại của ba tôi.

Nam thần bị ba tôi ép phải chuyển trường.

Mối tình đầu của tôi cứ thế tan thành mây khói.

Lúc đó tôi hận Giang Diễn Châu đến nghiến răng nghiến lợi.

Không bao giờ ngờ rằng, có một ngày tôi lại nằm dưới thân anh ta, mặc cho anh ta chiếm lấy.

Giống như bây giờ.

Gương lớn trên trần nhà phản chiếu gò má đỏ bừng của tôi.

Tôi xấu hổ đến không dám mở mắt, vội vàng nhắm chặt lại.

Giang Diễn Châu không hài lòng:

“Ngoan, mở mắt.”

Ngay sau đó, lực va chạm bất ngờ mạnh hơn.

m thanh rên rỉ bật ra từ môi tôi, tôi đành bất lực mở mắt, van xin:

“Chậm… chậm một chút…”

Giang Diễn Châu giả vờ không nghe thấy, bàn tay lại quá đáng mà ấn mạnh lên bụng tôi.

Giọng anh ta trầm khàn đầy trêu chọc:

“Sao mà nông vậy, mới vào đã tới nơi rồi.”

Tôi muốn khóc mà không ra nước mắt.

Cái này có thể trách tôi sao?

Chẳng phải là do anh ta trời sinh dị thường ư?

Hai tiếng sau, mọi thứ mới dần yên tĩnh lại.

Toàn thân tôi rã rời, mệt đến mức không mở nổi mắt.

Bất ngờ, điện thoại của Giang Diễn Châu đổ chuông.

Tôi không biết đầu dây bên kia nói gì.

Chỉ thấy sắc mặt Giang Diễn Châu lập tức trở nên nghiêm trọng, giọng căng thẳng:

“Đừng lo, tôi đến ngay.”

Rồi anh ta vội vàng mặc quần áo rời đi.

Tôi nằm im trên giường, bất chợt cảm thấy hụt hẫng tột độ.

Vì đây là lần đầu tiên sau khi xong chuyện, Giang Diễn Châu không ôm tôi.

Cảm giác buồn ngủ ban đầu cũng lập tức tan biến.

Một lúc lâu sau, điện thoại báo có tin nhắn chưa đọc.

Tôi mệt mỏi mở ra xem.

Người gửi là… kẻ thù khác của tôi — Hà Mẫn Mẫn.

“Lâu Kim Nguyệt, tình yêu đích thực của Giang Diễn Châu quay về rồi đó nha~”

“Người ta là thiên kim chính hiệu, lại còn là nghệ sĩ violin nổi tiếng, vừa thanh lịch vừa cao quý. Còn cô thì chỉ biết bò lên giường người ta, lấy gì mà so?”

“Hihi, ngày tháng sung sướng của cô sắp hết rồi, tôi chờ xem kết cục thê thảm của cô đây.”

Ngón tay tôi cầm điện thoại khẽ run lên.

Tôi mặt cắt không còn giọt máu, bấm vào tấm ảnh Hà Mẫn Mẫn gửi —

Trong phòng bệnh, Trình Trúc tựa vào đầu giường, vẻ mặt dịu dàng nói chuyện gì đó.

Còn Giang Diễn Châu thì ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, vừa mỉm cười đáp lại, vừa đưa cho Trình Trúc một quả quýt vàng óng.

Không khí giữa hai người họ vô cùng hài hòa.

Tôi có chút buồn bực nghĩ, chẳng trách vừa rồi anh ta vội vội vàng vàng bỏ đi, thì ra là vì Trình Trúc nhập viện.

Trình Trúc là mối tình đầu của Giang Diễn Châu.

Chuyện năm đó anh ta bỏ ra mấy triệu để trồng cả một vườn hoa hồng, chỉ để tỏ tình với cô ấy, tôi cũng biết rất rõ.

Sau đó, hai người chia tay vì Trình Trúc ra nước ngoài.

Giang Diễn Châu vẫn mãi không quên được cô ấy, từ đó về sau cũng chẳng yêu thêm ai.

Còn tôi, cũng vì gương mặt có vài phần giống Trình Trúc, mới có thể trèo lên giường của Giang Diễn Châu sau khi nhà họ Lâu phá sản.

Nếu không phải vậy, với mức độ chán ghét của anh ta dành cho tôi, làm sao có chuyện giữ tôi lại, còn thay tôi trả sáu trăm triệu nợ?

Tôi im lặng nhìn chằm chằm vào tấm ảnh đó rất lâu.

Cảm giác như tim mình bị ngâm trong nước chanh — chua xót đến tê dại.

Dù không muốn thừa nhận, nhưng hình như tôi… đã động lòng với Giang Diễn Châu rồi.

Có lẽ là từ lúc tôi giật mình tỉnh dậy giữa cơn ác mộng, anh ấy ôm tôi dịu dàng an ủi.

Có lẽ là từ lần tôi bị ốm, anh bỏ lại tất cả công việc ở nước ngoài để chạy về trong đêm.

Cũng có thể là sớm hơn, từ cái lần tôi bị chủ nợ trói trên sân thượng, dọa nếu không trả tiền thì sẽ ném tôi xuống dưới, và Giang Diễn Châu xuất hiện như một hiệp sĩ từ trên trời rơi xuống, dùng sáu trăm triệu để cứu tôi.

Nhưng tất cả những điều tốt đẹp anh ấy dành cho tôi… không phải vì anh yêu tôi, mà chỉ vì tôi giống Trình Trúc.

Một khi anh và Trình Trúc quay lại với nhau, tôi còn có kết cục gì tốt đẹp chứ?

Tôi sầm mặt, đau lòng lau nước mắt.

Dù có buồn đến mấy, tôi cũng tuyệt đối không để Hà Mẫn Mẫn được đắc ý:

“Ha, cho dù sau này tôi và Giang Diễn Châu ra sao, thì ít nhất tôi cũng đã tận hưởng cơ thể tuyệt vời của anh ấy suốt hai năm, không thiệt.”

“Còn cô thì sao? Từ năm 16 tuổi đến giờ tỏ tình với Giang Diễn Châu đúng 32 lần, lần nào cũng bị từ chối không thương tiếc.”

“Nói về thảm, thì cô — con chó liếm mặt dày — mới là thảm nhất.”

Hà Mẫn Mẫn tức đến phát điên, còn gửi cả tin nhắn thoại chửi bậy.

Tôi chẳng buồn quan tâm, lập tức chặn luôn tài khoản của cô ta.

2

Hôm sau, khi Giang Diễn Châu về đến nhà, tôi chỉ lo chăm chú xem phim truyền hình, đến một ánh mắt cũng không buồn nhìn anh ta.

Khóe mắt tôi liếc thấy dì Tôn — người giúp việc — đang thì thầm với anh ta điều gì đó.

Sau đó, ánh mắt Giang Diễn Châu nhìn tôi dần trở nên đầy ẩn ý.

Anh ta chậm rãi bước đến ngồi cạnh tôi, vươn tay ôm eo tôi, giọng điệu mang theo chút trêu chọc:

“Lâu Kim Nguyệt, em đang ghen đấy à?”

Tôi lập tức hiểu ra, thì ra dì Tôn vừa nãy đã “mách lẻo” với Giang Diễn Châu.

Buổi chiều, dì thấy tôi ngẩn người nhìn chằm chằm vào tấm ảnh của anh ta và Trình Trúc, liền đinh ninh rằng tôi cả ngày buồn bã là vì ghen tuông.

Có vẻ chuyện giữa anh ta và Trình Trúc tiến triển không tệ, nên giờ tâm trạng của Giang Diễn Châu rất tốt, còn cười nhàn nhạt bảo tôi:

“Thật ra giữa anh với Trình Trúc—”

“Anh không cần phải giải thích với tôi!”

Tôi chẳng muốn nghe mấy chuyện tình thắm thiết giữa họ, lập tức cắt ngang lời anh ta:

“Giang Diễn Châu, anh thích Trình Trúc là quyền của anh, chẳng liên quan gì đến tôi cả.”

“Chúng ta chỉ đơn giản là quan hệ giữa chủ nợ và con nợ.”

“Tôi không ghen, bởi vì người tôi thích cũng không phải anh.”

“Trong lòng tôi có người khác, đợi khi tôi trả hết nợ cho nhà họ Lâu, tôi sẽ đi tìm anh ấy!”

Tôi sẽ không bao giờ để Giang Diễn Châu biết tôi thích anh ta.

Tôi sợ phải nghe anh ta mỉa mai — kiểu như “một tình nhân mà cũng dám vọng tưởng trèo cao”.

Tôi tuyệt đối sẽ không cho anh ta cơ hội để chế nhạo hay xem thường tôi.

Nghe xong, nụ cười trên mặt Giang Diễn Châu lập tức biến mất.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)