Chương 6 - Bản Dịch Tình Yêu Bí Ẩn
Chờ đám người kia đi hết, tôi không định nói gì với Hứa Ánh Nguyệt — dù sao cô ấy cũng không hiểu thủ ngữ — tôi xoay người định rời đi.
Không ngờ cô ấy lại gọi tôi lại, tay cầm điện thoại, loạng choạng chạy tới, suýt nữa còn vấp phải bàn.
“Tiểu thư!” – Cô ấy giơ điện thoại lên, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn tôi – “Em… em biết gọi cảnh sát rồi. Vừa rồi… việc đầu tiên em làm là gọi 110, chỉ là… cảnh sát không tới nhanh bằng chị thôi.”
Tôi liếc nhìn màn hình điện thoại, lại nhìn cô gái trước mặt — đôi mắt trong veo như hai hồ nước nhỏ, long lanh đến mức như đang chờ được khen ngợi.
Tôi vô thức xoa đầu cô ấy, ra dấu: [Ngoan lắm, tiến bộ rồi.]
Sau đó mới nhận ra cô ấy không hiểu, tôi liền lấy điện thoại định gõ lại.
Nhưng cô ấy nắm tay tôi, nhỏ giọng nói: “Em… em hiểu mà. Chị vừa khen em tiến bộ rồi.”
Tôi khó hiểu nhìn cô ấy: [?]
Cô ấy mỉm cười: “Lúc Trần Lộ học thủ ngữ, em cũng học theo. Lần đầu tiên em gặp chị, chị như một nàng tiên vậy. Em nghĩ, nếu em muốn làm bạn với chị, thì cũng nên học ‘ngôn ngữ của tiên nữ’ chứ nhỉ. Chỉ là… về sau…”
“Dù sao thì… em hiểu được thủ ngữ của chị.”
“Thật ra… em… em và Hứa Dịch quen nhau từ nhỏ…”
Trên hành lang tối om ngoài ban công, Hứa Ánh Nguyệt rì rầm kể lại quá khứ giữa cô và Hứa Dịch.
Cuối cùng, cô nói: “Em có thể đảm bảo, em và Hứa Dịch chưa từng có bất kỳ hành động thân mật nào. Em biết hai người đang bên nhau, em sẽ rút lui…”
Tôi ngắt lời cô ấy: [Đừng. Tôi sắp chia tay với anh ta rồi. Nếu cô còn thích thì anh ta sớm muộn cũng quay lại với cô thôi. Tôi cũng cam đoan, tôi với anh ta chưa từng có hành động thân mật gì hết.]
Trong mắt Hứa Ánh Nguyệt lóe lên chút giằng xé, rồi rất nhanh lại sáng rõ: “Nhưng… nhưng em phát hiện hình như em cũng không thích anh ấy như trước nữa…”
Tôi vội ra dấu: [Tôi cũng không thích! Tôi không cần! Đừng có đẩy lại cho tôi!]
“Hả? Ờ…” – Cô ấy ôm điện thoại, ngẩng đầu nhìn trời, vẻ mặt bỗng trở nên mông lung.
[Thôi xong… sao tôi thấy nữ chính với nữ phụ còn hợp nhau hơn? Hay hai người thành đôi luôn đi?]
[Tổ hợp hoa hồng lửa và hoa nhài đây mà. Nữ chính à, người cứu chị không nhất thiết là nam chính đâu, còn có thể là nữ phụ nữa. Với cái kiểu ai cứu là yêu của chị, giờ chị nên yêu nữ phụ chết mê chết mệt rồi đấy.]
[Ơ nam chính đâu? Nữ chính nữ phụ đều không cần nam chính à? Thế còn gì gọi là nam chính nữa?]
[Có ai giải thích hộ tôi tại sao cốt truyện nát tới mức này không? Nhân vật nam chính sụp rồi thì thôi đi, sao cả tuyến tình cảm cũng đổ nốt? Cái màn đấu đá giành vợ trong hào môn đâu rồi? Cái màn “gương vỡ lại lành” day dứt đau thương đâu rồi? Ai ăn mất rồi thì nhả ra đây!]
[Thôi kệ đi, đã xem thì xem luôn, viết sao đọc vậy…]
11
Nhờ mấy dòng bình luận, tôi đã gặp được “nam phụ bạo lực” được đồn đại bấy lâu nay.
Nhìn thiếu niên lai đứng trước mặt, tôi thế nào cũng không thể tưởng tượng được cậu ta sẽ bạo hành người khác. Đây là đứa em họ ngốc ngếch mà tôi nuôi từ bé, ngày bé giẫm chết một con kiến còn khóc, sao lại liên quan đến hai chữ “bạo lực gia đình” được chứ?
“Nè chị ~ làm gì vậy?” – Cố Tinh Dã chớp mắt vô tội – “Chị quay vòng vòng làm em chóng mặt quá nha! Là vì lâu rồi không gặp, thấy em đẹp trai hơn nên nhìn không chớp mắt đúng không? Trời ơi, chị đúng là hết cách cứu rồi, được rồi được rồi, cứ nhìn thoải mái đi!”
Tôi giơ tay tát nhẹ một cái vào đầu cậu ta, tức giận ra dấu: [Nhóc con, mày mà đánh phụ nữ á?]
“Này! Thẩm Hoan! Em nói cho chị biết, em trưởng thành rồi đấy nhé, chị mà còn đập đầu em như hồi nhỏ là…” – Cậu ta ôm đầu kêu la – “Gì mà đánh phụ nữ? Anh đây chưa từng động tay với ai bao giờ nha! Ai dám tung tin bậy bạ đó?”
Thôi bỏ đi… tôi lại vỗ nhẹ lên đầu cậu ta. Dù sao thì cốt truyện giờ cũng loạn như canh hẹ rồi.
Ngay cả bình luận cũng chẳng dám chắc tình tiết này là thật hay giả.
Và đúng lúc này, phần bình luận đã bắt đầu nổi loạn:
[Không ai nói với tôi nam phụ lại là một cậu em lai đáng yêu ngời ngời thế này à? Tưởng phản diện thì phải xấu lắm chứ?]
[Ngoại hình thì sao? Đừng để nhan sắc che mờ tam quan, người ta là bạo lực gia đình đó!]
[Nhưng có ai tận mắt thấy cảnh anh ta đánh người chưa? Nói thật, tôi nghi lắm luôn á. Mọi thông tin đều là từ miệng nam chính nói ra mà, mà giờ tôi còn nghi ngờ luôn nam chính rồi ấy.]
Vài hôm sau, Cố Tinh Dã đột nhiên “phát xuân mắt lấp lánh như sao, nói là đã phải lòng một cô gái xinh đẹp.
Tôi không để ý, chỉ nhắn cho Trần Xuyên Bạch: [Tới lúc thu lưới rồi.]
Lần sau gặp lại Cố Tinh Dã, cậu ta như một chú chó lớn, chạy theo sau Hứa Ánh Nguyệt không rời.
Hứa Ánh Nguyệt như một con thỏ bị dọa sợ, vừa thấy tôi lập tức chạy đến nấp sau lưng, thò đầu ra nhìn trộm Cố Tinh Dã.
“Ánh Nguyệt, Ánh Nguyệt~” – Cố Tinh Dã gọi mãi không thôi – “Sao em lại không để ý đến anh? Anh xấu lắm hả?”
“Không… không có…” – Hứa Ánh Nguyệt lắc đầu lia lịa, mặt mũi hoang mang – “Anh… anh nhiệt tình quá, em…”
Tôi bực mình vỗ đầu Cố Tinh Dã: [Không được quấy rối con gái!]
“Ờ…” – Cố Tinh Dã gãi đầu, “Xin lỗi nha Ánh Nguyệt, dọa em sợ rồi đúng không? Anh không định quấy rối em đâu, anh chỉ là… rất thích em, muốn làm bạn với em. Tất nhiên nếu được làm người yêu thì càng tốt. Anh không có ý xấu đâu, chỉ là lỡ miệng nói ra mong muốn thật của mình thôi á.”
[Cố Tinh Dã!!] – Tôi trợn mắt lườm.
“Tiểu thư…” – Hứa Ánh Nguyệt kéo nhẹ tay áo tôi – “Anh ấy thật ra rất tốt, không có làm phiền em đâu.”
Tôi lười đôi co với bọn họ, chỉ lặng lẽ mở điện thoại xem tin nhắn Trần Xuyên Bạch vừa gửi đến.