Chương 9 - Bạch Nguyệt Quang Trở Lại

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

12

Tôi vẫn bận rộn như mọi khi.

Cuối tháng, tôi và Chu Tuỳ hẹn nhau ký tên, cuối cùng cũng hoàn tất thủ tục ly hôn một cách êm đẹp.

Thoắt cái đã sang tháng sáu, kỳ thi tốt nghiệp trung học cơ sở vừa kết thúc.

Tiểu Bảo cũng bắt đầu biết bò, lăn lê khắp nhà, khiến tôi phải canh chừng từng chút.

Cô bé bị tự kỷ mà tôi từng điều trị trước đây — đứa nhỏ từng sợ hãi, thu mình trong góc lớp — giờ đã thi đỗ hạng nhất toàn khối, được nhận vào Trường Trung học số Một của thành phố.

Tối hôm đó, bà nội của em tổ chức vài bàn tiệc mừng, em mời tôi đến dự.

Trong bữa tiệc, cô bé nâng tách trà thay cho rượu, khẽ run giọng khi nói lời cảm ơn, mắt đỏ hoe:

“Cô là người thầy tốt nhất, cũng là ân nhân tái sinh của con.”

Tôi mỉm cười, xoa đầu em.

Không hiểu sao, trong khoảnh khắc ấy, tôi lại nhớ đến câu nói từng khiến mình đau lòng suốt nhiều năm:

“Mẹ hiền thường hại con.” — lời mà nhà họ Chu từng dùng để chỉ trích tôi.

Lại nhớ đến ánh mắt lạnh nhạt của Chu Tuỳ, khi anh nói:

“Em không xứng làm mẹ.”

Và nhớ đến câu hét giận dữ, nước mắt chan hoà của Chu Tiêu Tiêu năm nào:

“Mẹ xấu! Mẹ xấu!”

Đã từng có vô số đêm, tôi ngồi trong bóng tối tự nghi ngờ chính mình — rằng phải chăng tôi thật sự là một người mẹ thất bại, một người phụ nữ không đáng được yêu thương.

Nhưng giờ đây, tôi mới chợt nhận ra — thật ra tôi cũng chẳng hề tệ.

Ở bàn bên cạnh, mấy đứa học sinh khác — những cô cậu từng nhút nhát, cúi gằm mặt khi nói chuyện — cũng lần lượt nâng tách trà đến mời tôi.

Bọn trẻ ấy, từng sợ hãi đến mức không dám ngẩng đầu, giờ có thể tự tin mỉm cười, trò chuyện thoải mái giữa đám đông.

Chúng sẽ như những hạt bồ công anh, bay đi khắp nơi — đến các trường cấp ba, đại học, rồi bước vào đời.

Không còn co cụm trong góc tối, không còn để mặc cuộc đời trôi qua trong im lặng nữa.

Tôi đã mang đến cho chúng một chút ánh sáng.

Còn chúng — lại mang hơi ấm, chữa lành trái tim tôi, cùng tôi đi qua quãng thời gian cô độc nhất — khi rời khỏi chồng, rời khỏi con trai, ôm theo đứa con gái mới sinh mà gầy dựng lại cuộc sống.

Tôi nâng ly, chạm nhẹ vào những tách trà trong tay bọn trẻ.

Cười — rồi lại rơi nước mắt.

Thì ra, tôi không hề như lời nhà họ Chu nói — không phải người chỉ biết “nuôi con thành phế nhân”.

Tôi thật sự vui.

Lần đầu tiên sau bảy năm, tôi uống hơi nhiều một chút.

Khi đầu óc choáng váng, mặt nóng bừng, ai đó đưa cho tôi một chiếc điện thoại, nói khẽ:

“Ông Chu gọi cô.”

Đầu tôi ong lên, mơ hồ chẳng nghĩ ra “ông Chu” là ai.

Cho đến khi tôi áp điện thoại lên tai, đầu dây bên kia vang lên giọng nói khàn khàn, nặng mùi rượu:

“Anh… có chút nhớ em.”

Gió đêm lùa qua sân.

Gió đầu hạ mát lạnh, thổi lên mặt tôi, cuốn đi phần men say và sự mơ hồ trong đầu.

Tôi bỗng tỉnh táo hẳn.

Giọng bên kia vẫn mơ màng, ngắt quãng, xen lẫn hơi men:

“Xin lỗi… xin lỗi… lại làm phiền em rồi. Sau này… sẽ không nữa.”

13

Tôi đưa tay, cúp máy.

Nhớ lại trước đây Chu Tuỳ từng đến thị trấn tìm tôi, quyên góp cho trường trung học một khoản tiền.

Chắc là khi đó, anh ta lấy được số điện thoại của hiệu trưởng.

Tôi trả lại điện thoại cho thầy.

Sân trường dần vắng người, tôi cũng đứng dậy, bế Tiểu Bảo về nhà.

Đêm đó, con bé nằm cạnh tôi, ngủ say sưa, hơi thở đều đặn.

Còn tôi — chẳng hiểu vì sao, sau nửa năm, lại một lần nữa mất ngủ.

Có lẽ vì hơi men còn vương lại.

Trong bóng tối, tôi mở mắt nhìn ra khung cửa sổ, ánh trăng sáng rõ như nước.

Bất giác, tôi lại nhớ đến lần đầu tiên gặp Chu Tuỳ.

Khi ấy tôi mười tám tuổi, vừa vào học đại học ở Hải Thành.

Không quen với đồ ăn thanh đạm ở đó, tôi liên tục chán ăn nhiều ngày liền, dẫn đến tụt đường huyết.

Trên đường đến thư viện, tôi ngất xỉu.

Đúng lúc ấy, Chu Tuỳ đi ngang qua bế tôi đến phòng y tế, rồi lấy trong cặp ra một thanh sô-cô-la đưa cho tôi.

Một chuyện chẳng có gì to tát, nhưng tôi lại nhớ suốt nhiều năm.

Tôi mồ côi cha mẹ, tính cách khép kín, từ nhỏ đã ít khi được ai đối tốt.

Vì vậy, chỉ cần người khác cho tôi một chút ấm áp, tôi đều ghi lòng tạc dạ thật lâu.

Sau này, tốt nghiệp đại học, tôi làm bác sĩ tâm lý.

Trớ trêu thay, người tôi tiếp nhận điều trị lại chính là bà nội của Chu Tuỳ, người mắc chứng trầm cảm tuổi già.

Tôi làm trị liệu cho bà suốt hơn một năm.

Chu Tuỳ thường xuyên đến thăm bà, thế là chúng tôi dần quen biết.

Một lần, tôi vô tình kể lại chuyện năm xưa — khi tôi bị ngất, và được anh đưa đến phòng y tế.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)