Chương 10 - Bạch Nguyệt Quang Trở Lại
Anh ngẩn ra, rõ ràng là không nhớ chuyện đó.
Nhưng vẫn lễ phép mỉm cười hỏi tôi:
“Giờ em đã quen với đồ ăn ở Hải Thành chưa?”
Trong ký ức của tôi, năm ấy anh thật sự là một người rất dịu dàng.
Nếu không phải sau này…
Khi bà nội anh hấp hối, lo lắng cho cháu trai, đã nắm tay tôi, để lại lời trăn trối: bắt anh phải cưới tôi.
Sau khi bà qua đời, cha anh nói thẳng:
“Nếu không nghe theo di nguyện của bà, sau này đừng hòng ở lại viện cờ.”
Từ đó, Chu Tuỳ cầu hôn tôi.
Anh nói:
“Lấy anh đi. Anh chưa muốn giải nghệ.”
Đêm hôm ấy, dưới ánh trăng mờ nhạt, tôi không nhìn rõ ánh mắt anh.
Nên đã không thấy trong đó có sự lạnh lẽo đến nhường nào.
Anh cho rằng tất cả đều là do tôi toan tính sắp đặt —
Từ lần ngất xỉu ở đại học, đến việc trở thành bác sĩ trị liệu cho bà anh, cho đến cuộc hôn nhân này.
Những “trùng hợp” nối tiếp nhau như vậy, đúng là khiến người ta khó mà tin rằng đó chỉ là sự tình cờ.
Và rồi, tôi cưới anh.
Bởi khi ấy, tôi khao khát có một mái nhà, khao khát được một người thật lòng đối tốt với mình.
Nhưng sau đó, tôi mới nhận ra — tôi đã sai.
Anh hận tôi.
Và anh sẽ không bao giờ đối tốt với tôi.
Từ ngày kết hôn, sự dịu dàng của Chu Tuỳ có thể dành cho cả thế giới — chỉ là không dành cho tôi.
Cũng từ khi ấy, tôi biết đến cái tên Trịnh Khanh Khanh.
Và biết được rằng — thanh sô-cô-la năm ấy Chu Tuỳ đưa cho tôi, thực ra là Trịnh Khanh Khanh tặng anh.
Một món quà đặc biệt, đủ để hiểu — khi đó, họ vẫn đang yêu nhau.
Khi anh cưới tôi, Trịnh Khanh Khanh đã được báo là qua đời.
Anh chọn cưới tôi chứ không chịu rời khỏi giới cờ vây — không phải vì có chút tình cảm nào với tôi,mà chỉ vì muốn tiếp tục sống với giấc mơ còn dang dở của người con gái ấy.
14
Mãi đến nửa đêm, tôi mới chập chờn ngủ thiếp đi.
Đến khi có ý thức lại thì trời đã sáng.
Tiểu Bảo tỉnh dậy, bò lên mặt tôi cọ cọ như mèo con.
Con bé dạo này béo hơn, gương mặt nhăn nhúm trước kia giờ đã căng mịn, tròn trịa.
Khoé mắt tôi ươn ướt, có lẽ do đêm qua quên đóng cửa sổ, gió thổi vào mắt.
Tôi nâng mặt con lên, không nhịn được khẽ hôn một cái.
Tháng chín, khi trường cấp ba khai giảng, tôi đưa Tiểu Bảo cùng đi, tiễn một nhóm học sinh lên thành phố.
Trên xe buýt, có cô bé bất chợt nói với tôi:
“Hồi con chưa khỏi tự kỷ, ban đêm thường nhịn không nổi, khóc suốt đêm.
Sau đó cô đến, con gặp Tiểu Bảo, con gấp cho em một bông hoa giấy.
Em ấy rất vui, cười khanh khách.
Từ đó mỗi ngày con tìm cô, đều gấp một thứ gì đó tặng Tiểu Bảo.
Rồi sau này, mỗi khi nửa đêm muốn khóc, con lại cầm giấy nghĩ xem gấp gì để ngày mai mang cho Tiểu Bảo.
Nghĩ một hồi… lại không còn buồn nữa.”
Tiểu Bảo nằm trên người tôi, như hiểu được, há miệng cười với cô bé.
Tôi là bác sĩ tâm lý, mà Tiểu Bảo cũng như một “bác sĩ nhỏ”.
Con bé như thiên thần từ trên trời rơi xuống, cùng tôi chữa lành cho rất nhiều đứa trẻ.
Và cũng trong quãng thời gian dài dằng dặc ấy, con bé đã chữa lành cho chính tôi.
Tiễn xong lũ trẻ vào trường, tôi ra cổng chuẩn bị gọi xe về bến.
Bỗng thấy dưới tán cây bên đường, có một chiếc xe quen thuộc đậu đó.
Xe bật đèn cảnh báo, như vừa gặp trục trặc.
Đó là xe của Chu Tuỳ.
Tôi ngần ngại một lúc, cuối cùng vẫn bước đến.
Qua cửa kính ghế lái, tôi nhìn thấy Chu Tuỳ ngồi bên trong.
Anh tựa lưng vào ghế, sắc mặt tái nhợt, trên trán đẫm mồ hôi lạnh.
Tôi gõ mấy cái vào cửa kính, anh không phản ứng, như đang hôn mê.
May mà cửa xe không khoá.
Tôi mở cửa cho thoáng khí, kiểm tra nhịp thở và đồng tử, thấy không nguy hiểm đến tính mạng.
Tôi gọi 120 xong, chuẩn bị bế Tiểu Bảo rời đi.
Phía sau, có người kéo áo tôi.
Quay lại, tôi thấy Chu Tiêu Tiêu đứng đó, mồ hôi chảy đầy mặt, trong mắt còn đọng nước, vẻ mặt hoảng hốt, bất lực:
“Mẹ… đừng đi… cứu… cứu ba…”