Chương 8 - Bạch Linh và Cú Quay Đầu Kỳ Dị
🌸 **CHƯƠNG 8 – Tôi là Linh Chủ? Vậy Mộ Ngôn là gì của tôi ?
Sau vụ hỗn loạn "khe hở linh giới" tối qua sáng hôm sau Bạch Linh tỉnh lại với cảm giác… ấm.
Một loại ấm không phải từ chăn, không phải từ nắng, mà từ thứ gì đó rất vững chãi—như ai đó đã ngồi bên cạnh cô suốt cả đêm.
Cô mở mắt.
Mộ Ngôn đang ngồi ngay mép giường, tựa đầu vào tay, nhắm mắt thiền. Gương mặt anh trong ánh sáng ban mai đẹp đến mức… khiến cô quên thở vài giây.
Cô nhìn chăm chăm như mèo nhìn đồ ăn.
Và đó là lúc… anh mở mắt.
“Nhìn đủ chưa ?” – giọng anh trầm, còn hơi khàn vì chưa nói chuyện từ sáng.
Cô giật nảy:
“Em—em chỉ xem anh có ngủ không thôi!”
“Ta không ngủ.”
“Anh thức nguyên đêm? Vì em à ?”
Mộ Ngôn không trả lời ngay.
Anh chỉ rời mắt đi chỗ khác, giọng thấp xuống một tông:
“Cô gặp ác mộng. Ta không yên tâm.”
Bạch Linh im bặt.
Tim đập lỡ một nhịp.
Trong đầu cô vang lên một câu mà chính cô cũng không ngờ:
“Vậy… rốt cuộc anh là gì của em?”
Đến khi cô ra phòng khách, Bạch Hồ đã ở đó từ bao giờ, ngồi vắt chân trên sofa, tóc bạc rũ nhẹ như đang chụp hình tạp chí.
“Chào buổi sáng, Linh Chủ.” – anh nở nụ cười sáng như nắng.
“Anh... ăn sáng chưa ?” – cô hỏi cho lịch sự.
“Ta không cần ăn. Nhưng nếu Linh Chủ muốn nấu cho ta thì—”
“Không.” – Mộ Ngôn đứng sau lưng cô, nói ngay không cần suy nghĩ.
Bạch Hồ bật cười :
“Đạo sĩ, ngươi nên để người ta tự quyết.”
“Ta thấy phiền.”
“Ta thấy ngươi ghen.”
“Không.” – Mộ Ngôn đáp nhanh như bật công tắc.
Bạch Hồ nhướn mày, cười sâu hơn:
“Vậy sao ngươi bước theo sau Linh Chủ từng bước một?”
Mộ Ngôn im lặng.
Bạch Linh quay lại nhìn … và đúng thật.
Anh đứng sát sau cô—cách có đúng một gang tay.
“Anh… anh theo em sát vậy làm gì?” – cô hỏi nhỏ.
“Để tránh cô ngã.” – anh đáp.
“Ơ nhưng em đang đứng thẳng mà.”
“Thế cũng có thể ngã.”
“Anh nghĩ em là con lật đật à ?!”
“Có khả năng hơn con người bình thường.”
Bạch Linh muốn xỉu vì độ thẳng thắn của anh .
Bữa sáng hôm đó là cháo nóng do Mộ Ngôn nấu, còn Bạch Hồ thì chỉ ngồi nhìn và thỉnh thoảng thả vài câu trêu chọc khiến không khí trở nên… khó xử cho một người nào đó.
“Ta thấy đạo sĩ nấu cho cô ấy mỗi sáng.” – Bạch Hồ nói . – “Chăm thế.”
“Cần.” – Mộ Ngôn chỉ đáp một chữ.
“Cần vì bổn phận? Hay vì gì khác?”
“Vì cô ấy không biết tự chăm mình .”
“À… vậy còn chuyện tối qua đạo sĩ ôm Linh Chủ cho cô ấy khỏi ngã?”
Bát cháo trong tay Mộ Ngôn khựng lại một giây.
Một giây thôi.
Nhưng đủ khiến Bạch Linh đỏ mặt.
“Anh… ôm em thiệt hả?” – cô hỏi lí nhí.
Mộ Ngôn nhìn cô bằng ánh mắt khó diễn tả: vừa bình thản, vừa như che giấu điều gì đó.
“Cô ngã, ta đỡ.” – anh nói .
“ Nhưng … anh không buông liền.”
“Cô tiếp tục ngã.”
“Anh không thể nói mấy câu dễ hiểu hơn sao !!”
Bạch Hồ cười thành tiếng:
“Ta nói rồi , ngươi đang ghen.”
“Im.” – Mộ Ngôn giao bát cháo cho Bạch Linh, mặt lạnh như núi băng.
Sau bữa sáng, hồn xưa xuất hiện và tuyên bố một thông tin khiến cả phòng im phăng phắc.
“Đêm nay, phong ấn sẽ hé mở ký ức tiếp theo.”
Bạch Linh giật mình :
“Ký ức… của kiếp trước nữa hả ông?”
“ Đúng .”
“Hôm qua em suýt rơi xuống cái hố đen khổng lồ đó!! Em còn chưa hồi lại tinh thần!!”
Hồn xưa thở dài:
“Linh Chủ… thân thể cô đang bắt đầu khớp với linh mệnh cũ. Tránh cũng không được .”
Mộ Ngôn bước tới, giọng trầm ổn :
“Ta sẽ bảo vệ cô.”
“Anh nói câu đó hoài…” – cô nhìn anh .
“Vì nó là thật.”
Trời đất ơi.
Lần này Bạch Linh chóng mặt vì lý do ngọt chứ không phải linh khí.
Bạch Hồ đứng cạnh, khoanh tay, nhướng mày:
“Nếu ký ức mở ra , ngươi định để Linh Chủ thấy hết mọi thứ sao ? Cả chuyện ‘ người kia ’?”
Mộ Ngôn siết nhẹ bàn tay mình lại :
“Không cần cô biết .”
“Ngược lại .” – hồ ly nghiêng đầu. – “Ta nghĩ cô nên biết người đã c.h.ế.t vì cô là ai.”
Căn phòng lặng xuống.
Bạch Linh nuốt nước bọt:
“…Em cũng muốn biết …”
“Không.” – Mộ Ngôn đáp, sắc mặt thay đổi thật sự lần đầu.
Cô ngạc nhiên:
“Anh… anh giấu em chuyện gì à ?”
Hồn xưa lên tiếng, giọng nặng như mang mùi cổ sử:
“Người đó… là người đã bảo vệ cô đến hơi thở cuối cùng. Kiếp trước cô là Linh Chủ mạnh nhất, nhưng cũng là người bị phản bội nhiều nhất. Chỉ ‘ người kia ’ là không .”
“Là ai…?” – Bạch Linh thì thầm.
Không ai trả lời.
Không phải vì không muốn .
Mà vì đúng lúc ấy —
Tay cô đột nhiên sáng lên một dấu ấn hình vòng xoáy.
Hồn xưa hoảng:
“Không hay ! Phong ấn ký ức mở trước thời điểm!”
Bạch Linh lảo đảo.
Mộ Ngôn lập tức đỡ lấy cô, kéo cô vào lòng.
“Giữ mắt mở!” – anh ra lệnh.
“Em… không điều khiển được …”
Ánh sáng trắng bao trùm căn phòng.
Hồn xưa la lớn:
“Khoảng khắc này … cô sẽ thấy ai là người luôn đứng giữa cô và thế giới!”
Bạch Hồ nheo mắt nhìn vào ánh sáng, giọng thấp:
“Linh Chủ… nếu cô thấy người đó… thì mọi cảm xúc kiếp này cũng không tránh được đâu .”
Còn trong vòng tay Mộ Ngôn—
anh siết chặt Bạch Linh như sợ cô biến mất.
“Không nhớ.” – anh nói thật nhanh sát tai cô. – “Đừng nhớ.”
Nhưng đã muộn.
Ánh sáng nổ tung như pháo hoa.
Trong giây phút trước khi chìm vào mộng cảnh mới—
Bạch Linh thấy rõ một bóng dáng đứng giữa m.á.u và sương.
Một người đàn ông khoác áo đen, đứng chắn cho cô trước vô số mũi kiếm.
Ánh mắt người ấy dịu dàng đến tàn nhẫn.
Và người đó…
Quá giống một người hiện tại.
Đến mức cô muốn khóc vì sợ câu trả lời.