Chương 7 - Bạch Linh và Cú Quay Đầu Kỳ Dị

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

🌸 **CHƯƠNG 7 – Ngày linh giới mở cửa… còn Bạch Linh thì ngủ quên!

Sáng hôm sau , cả nhà vẫn còn đang bàn về mộng cảnh của Bạch Linh, thì đến buổi trưa, một tin sét đ.á.n.h từ hồn xưa vang lên:

“Hôm nay, lúc hoàng hôn… linh giới mở một khe hở tại căn nhà này .”

Bạch Linh phản ứng đúng kiểu người chưa sẵn sàng đối mặt với bất cứ thứ gì liên quan đến chữ “linh”:

“Hở cái gì cơ? Khe hở sao không hở ở nhà hàng xóm đi !!! Nhà em nhỏ xíu, chưa lau bụi nữa mà linh giới cũng muốn ghé?!”

Hồn xưa nghiêm túc đáp:

“Nơi nào có Linh Chủ, nơi đó dễ mở cửa.”

“Vậy em phải chuyển nhà đi chỗ khác đúng không ?” – Bạch Linh bấu tay vào ghế.

“Không.” – Mộ Ngôn nói . – “Cô đi đâu , khe hở mở theo đó.”

“…

“Em giống Wi-Fi linh giới hả anh ?”

“ Đúng .”

“ANH ĐỪNG GẬT ĐẦU TỰ NHIÊN NHƯ ĐANG NÓI CHUYỆN THỜI TIẾT VẬY CHỨ!!”

Hồn xưa xen vào :

“Khe hở này nhỏ, vài linh thể yếu sẽ tìm đến xem. Không nguy hiểm nếu có hai người bảo vệ cô.”

“Hai người ?” – Bạch Linh nghiêng đầu.

Ngay lập tức, ánh sáng bạc loé lên giữa nhà.

Bạch Hồ xuất hiện, tóc dài tung nhẹ như gió xuân nụ cười cong cong:

“Ta là người còn lại .”

Mộ Ngôn nhìn anh một cái, ánh mắt lạnh y như chiếc tủ đông đời mới.

Bạch Hồ chắp tay lịch thiệp với Bạch Linh:

“Linh Chủ, ta đến để giúp. Và… tình cờ nghe nói khe hở sẽ mở vào hôm nay nên ta đi sớm.”

“Anh đi sớm rồi đứng trước cửa nhà em, nếu camera an ninh quay lại , hàng xóm nghĩ em có bồ đó.” – Bạch Linh than.

“Ta không ngại.” – hồ ly cười .

“EM NGẠI!!”

Mộ Ngôn đứng chắn giữa hai người :

“Đủ rồi . Chuẩn bị đi .”

4 giờ chiều.

Theo kế hoạch, hồn xưa đứng trấn ở phòng khách.

Bạch Hồ đứng ở cạnh cửa.

Mộ Ngôn đứng ngay trước phong ấn.

Còn Bạch Linh… thì được yêu cầu phải “giữ thần trí rõ ràng, không được ngủ, không được mất tập trung”.

Rất tiếc.

Mười phút sau .

Cô ngủ.

Không phải ngủ nhẹ.

Mà là ngủ gật đập đầu vào tường.

“Cộc!”

“Á…”

Mộ Ngôn quay đầu lại ngay lập tức:

“Ta bảo cô đừng ngủ.”

“Tại… em buồn ngủ quá…” – cô dụi mắt. – “Anh cho em ngủ 10 phút nha…”

“Không được .” – Mộ Ngôn lạnh giọng. – “Linh khí cô yếu đi khi ngủ. Linh thể sẽ kéo đến nhanh hơn.”

Bạch Hồ khẽ cười :

“Nếu Linh Chủ mệt, ta có thể ôm cô ấy dựa vào vai ta ngủ. Yêu khí của ta giúp cô—”

“Không cần.” – Mộ Ngôn gằn từng chữ.

“Ta chưa nói gì về ngươi.” – hồ ly nháy mắt vô tội vô duyên.

Hồn xưa đứng bên cạnh khẽ thở dài:

“Các người tranh nhau trước mặt Linh Chủ như vậy , ta ngại thay .”

“Em còn ngại hơn ông nữa.” – Bạch Linh vỗ trán.

5 giờ chiều.

Bạch Linh giãy giụa vì buồn ngủ.

Cô cầm ly nước trà Mộ Ngôn pha… một hơi uống hết.

Hai phút sau …

Mắt cô mở không nổi.

“Anh Ngôn…” – cô lảo đảo. – “Sao em… càng uống càng buồn ngủ vậy …”

Mộ Ngôn nhìn ly trà trống rỗng, im lặng 1 giây… rồi nhìn sang hồn xưa.

Hồn xưa giật mình :

“Ta… ta tình cờ… làm rớt ít bột an thần vào đó…”

“ÍT??? Bao nhiêu là ÍT???”

“Hai muỗng…”

“Hai MUỖNG là ít hả ông nội??!”

Bạch Linh đổ người sang ngang như cái túi bột nếp.

Bạch Hồ lao lên đỡ cô ngay lập tức:

“Linh Chủ—!”

Nhưng Mộ Ngôn còn nhanh hơn nửa bước.

Anh nắm lấy eo cô, kéo cô về phía mình , gọn gàng đến mức hồ ly suýt… ôm vào không khí.

“Cô đứng vững.” – Mộ Ngôn ra lệnh.

“Em… không đứng nổi…” – cô líu ríu.

Và rồi , đúng khoảnh khắc ấy —

ẦM.

Không khí rùng lên.

Sàn nhà rung nhè nhẹ.

Cửa sổ kêu “keng” một tiếng.

Khe hở linh giới bắt đầu mở.

Bạch Hồ lập tức xoay người che nửa sau lưng cô:

“Có linh thể tiến đến.”

Hồn xưa tung tay áo:

“Ta sẽ giữ mặt trước .”

Mộ Ngôn siết eo cô chặt hơn, giọng trầm sắc:

“Cô không được ngủ.”

“Em… cố…”

“Bạch Linh.” – giọng anh đột nhiên thấp hơn, sát tai cô. – “Nhìn ta .”

Cô cố mở mắt.

Trong thoáng chốc, giữa hỗn loạn, chỉ có gương mặt anh hiện rõ—gần đến mức cô nhìn thấy ánh lửa phản chiếu trong mắt anh .

“Ngủ là c.h.ế.t.” – anh nói .

“Em… tỉnh… tỉnh…”

“Giỏi.”

Không ai biết câu “Giỏi” ấy khiến cô tỉnh được bao nhiêu phần, chỉ biết rằng… cô bám vào tay áo anh còn chắc hơn bám vào sự sống.

Khe hở mở toang.

Một bóng đen lao vào , dáng không rõ hình người .

Bạch Hồ bật sáng bộ móng, lông trắng dựng lên:

“Yêu khí cấp thấp.”

Hồn xưa chắn trước :

“Ta giữ bên trái.”

Mộ Ngôn đưa tay bấm pháp quyết, lá bùa bật ra sáng rực.

Bạch Linh thì… vừa tỉnh – lại buồn ngủ – lại tỉnh – lại muốn xỉu.

Cô nói lí nhí:

“Anh Ngôn… em… em mệt quá…”

“Cắn vào tay ta .” – anh đưa cổ tay đến sát môi cô.

“HẢ?!!!”

“Để tỉnh.”

“Em không phải ma đâu !!”

“CỨ CẮN.”

Cô hoảng quá c.ắ.n luôn.

“—nhẹ thôi.” – Mộ Ngôn khẽ nhăn mặt.

Bạch Hồ đứng bên cạnh, bất mãn thấy rõ:

“Tỉnh bằng cách… đó?”

“Cô ấy chỉ nghe lời ta .” – Mộ Ngôn nói đầy ý khiêu khích.

Hai bên lại lao vào một trận đấu mắt.

Trong khi đó, bóng đen nhào đến, há miệng như muốn nuốt cả ba.

Bạch Linh hét:

“KIA!! KIA!!!”

Mộ Ngôn xoay người , vung bùa—

BÙM.

Linh thể nổ tan như bụi khói.

Khe hở dần khép lại .

Hồn xưa chống gậy thở dài:

“Thật may… Linh Chủ chưa bị kéo vào .”

Bạch Hồ thả tay xuống, liếc sang cô:

“Nếu ta đến trễ vài giây… không biết sẽ thế nào.”

Mộ Ngôn không nói gì.

Anh chỉ xoay người ôm Bạch Linh sát vào ngực, siết một vòng nhẹ, đầy cảm xúc mà anh chưa từng thể hiện.

“Cô làm ta sợ.” – anh nói , giọng rất thấp.

Bạch Linh mở mắt he hé:

“Em… xin lỗi …”

“Đừng ngủ trên tay ta nữa.”

“Em… không cố ý…”

“Biết.”

Anh ôm cô thêm một giây.

Chỉ một giây thôi.

Nhưng đủ để cả hồ ly lẫn hồn xưa quay mặt đi như… tôn trọng sự riêng tư hiếm hoi đó.

“Em… ngủ chút được không …” – cô thì thầm, gần như tan vào hơi thở anh .

Mộ Ngôn chạm nhẹ vào tóc cô:

“Được. Bây giờ thì được .”

Và cô ngủ thiệt.

Lần này không phải vì bột an thần.

Mà vì… có một nơi an toàn để ngủ.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)