Chương 6 - Bạch Linh và Cú Quay Đầu Kỳ Dị
🌸 CHƯƠNG 6 – Mộng cảnh bị phong ấn và bí mật khiến Mộ Ngôn sợ hãi lần đầu tiên
Đêm đó, trời đổ mưa nhẹ.
Những giọt mưa lách tách lên song cửa, để lại dòng âm thanh đều đều như ai đang gõ nhịp chờ một điều gì đó sắp thức dậy.
Bạch Linh nằm trên giường trong căn phòng khách trọ tạm thời của Mộ Ngôn, chăn kéo đến tận cằm. Cô đang rất cố gắng để không suy nghĩ đến chuyện “phong ấn chuyển động”. Nhưng càng cố… thì trong đầu càng vang câu:
“Phong ấn… phong ấn… phong ấn…”
Cô lăn qua lăn lại như con sâu lăn khỏi lá.
“Không ngủ được ?” – tiếng Mộ Ngôn vang từ phía cửa.
Bạch Linh giật nảy:
“Anh đứng đó bao lâu rồi ?!”
“Một lát.”
“Anh không gõ cửa hả? Em tưởng trộm…”
“Trộm không đứng yên nhìn cô được mười giây.”
“…Không biết nên cảm ơn hay nên khóc nữa.”
Mộ Ngôn bước vào , đặt một lá bùa mỏng dưới gối cô.
“Tránh mộng xấu .”
“Anh nghĩ em gặp ác mộng hả?”
“Không. Nhưng cô hay suy nghĩ linh tinh.”
“…”
“Ngủ đi .” – anh nói .
Cô khẽ gật và nhắm mắt.
Nhưng chỉ mười phút sau …
Bạch Linh chìm vào một mộng cảnh kỳ lạ.
Cô đứng giữa một khu rừng già.
Gió thì thầm qua lá như tiếng nghìn người đang tụng niệm. Mặt đất phủ đầy hoa trắng, mềm và lạnh đến mức khiến cô rùng mình .
“Linh Chủ.”
Một giọng nói quen thuộc vang sau lưng.
Cô quay lại .
Đó không phải Bạch Hồ.
Không phải hồn xưa.
Mà là… chính cô.
Một phiên bản khác của cô – đẹp hơn, lạnh hơn, khoác áo trắng thêu hoa văn lạ.
“Ơ… chị… là ai?” – Bạch Linh lắp bắp.
“Ngươi.” – người kia nói .
“Em… em là em. Chị là người khác mà!”
“Ta là ngươi. Kiếp trước .”
Tim Bạch Linh như rơi xuống đất.
Kiếp trước ?
Bản thân cô trước kia mỉm cười nhẹ và nói , giọng bình thản như nước suối:
“Ngươi có trách nhiệm mở linh mạch. Nếu không … thế giới này sẽ sụp.”
“Sụp… sụp kiểu nào?”
“Vỡ.”
“Vỡ kiểu… nứt đất hay vỡ kiểu em vỡ tim mỗi khi Mộ Ngôn nói em phiền??”
Kiếp trước của cô nhìn cô một hồi lâu.
Gió khẽ thổi.
Rồi đáp bằng giọng… hơi thương hại:
“Cả hai.”
“…Thôi rồi .”
Bạch Linh hít một hơi dài.
Rồi BÓNG DÁNG GIỐNG CÔ ấy đặt tay lên trán cô:
“Nhớ cho rõ. Ngươi không được phép c.h.ế.t. Người kia sẽ—”
Chưa nói hết câu, mặt đất nứt ra một đường đen thẫm.
Một lực hút mạnh kéo thẳng Bạch Linh xuống như ai vừa mở cửa địa ngục.
“Khoan!! Khoan đã !! Chị nói tiếp đi !!! NGƯỜI KIA LÀ AI???!!!”
“Ngươi phải tỉnh—”
Tiếng nói bị xé toạc.
Cảnh vật tan từng mảnh.
Bạch Linh rơi vào hố đen vô tận.
Cô hét toáng lên:
“MỘ NGÔNNNN!!!”
Bên ngoài, Mộ Ngôn đang ngồi thiền, bỗng mở mắt.
Linh khí quanh phòng xoáy thành luồng mạnh bất thường.
Lá bùa anh đặt dưới gối cô tự động cháy, tàn tro bay tứ tung.
Sắc mặt anh thoáng đổi.
Không còn là điềm tĩnh thường ngày.
Mà là… lo lắng.
“Bạch Linh!”
Anh lao vào phòng thế nhanh đến mức gió cũng phải né.
Cô nằm giữa giường, toàn thân co giật nhẹ, môi run, mồ hôi lạnh chảy xuống thái dương. Ánh sáng mờ mờ như sợi dây đen quấn quanh cổ tay.
Mộ Ngôn đặt hai tay lên vai cô, mạnh giọng:
“Linh Chủ, tỉnh lại !”
Không phản ứng.
Hơi thở cô yếu dần.
Mí mắt nhíu lại đầy đau đớn.
“C.h.ế.t tiệt…” – Mộ Ngôn siết tay.
Anh nắm lấy cổ tay cô, truyền luồng linh lực vào người cô. Luồng sáng trắng bùng lên, quét phăng mảng bóng tối đang nuốt lấy cô.
Nhưng tiếng cô lại thì thầm nghẹn ngào trong mơ:
“Mộ Ngôn… đừng bỏ em…”
Mộ Ngôn khựng lại .
Đôi mắt thường ngày bình thản của anh lần đầu tiên… chao đảo.
Anh đáp bằng giọng trầm rất nhẹ, nhưng tha thiết hơn bất kỳ lúc nào trước đó:
“Ta ở đây. Ta không đi đâu cả.”
Luồng bóng tối tan biến.
Bạch Linh bật mở mắt, thở hắt mạnh.
Cô nhìn quanh, hoảng sợ, rồi lập tức túm lấy áo anh :
“Em… em thấy ai đó giống em… nói … nói em không được c.h.ế.t… nói thế giới sẽ vỡ… nói còn… người kia nữa…”
“Được rồi .” – anh giữ chặt vai cô. – “Tỉnh rồi .”
“Anh Ngôn…” – giọng cô run. – “Em sợ…”
Anh nhìn cô thật lâu.
Lâu đến mức mưa bên ngoài cũng ngừng rơi.
Rồi anh đặt tay lên đầu cô, nhẹ đến mức như gió chạm:
“Không sao . Ta đây.”
Sự dịu dàng đó… vượt quá mức “ người bảo vệ”.
Hồn xưa xuất hiện ở cửa, thấy Mộ Ngôn cúi gần như ôm lấy cô, liền khựng lại .
Trong giọng ông ta vang lên sự xúc động khó che:
“Linh Chủ… ký ức đã mở ra rồi .”
Bạch Linh ngước lên, mắt vẫn còn ướt.
“Ý ông là… em thật sự… không phải người bình thường?”
Hồn xưa gật đầu:
“Cô không chỉ là Linh Chủ đời này . Cô từng là Linh Chủ mạnh nhất của quá khứ.”
Bạch Linh há miệng, không thốt nên lời.
Mộ Ngôn nhìn hồn xưa, giọng thấp:
“Kiếp trước của cô nói gì nữa?”
“Ta chỉ nghe được ba chữ cuối cùng.” – hồn xưa chậm rãi. – “Nói về một người đã c.h.ế.t vì cô.”
Không khí lắng lại .
Sấm ngoài trời khẽ nổ một tiếng nhỏ.
Bạch Linh run lên:
“C.h.ế.t… vì em?”
Mộ Ngôn đột nhiên siết nhẹ tay cô, ngăn cơn run.
Giọng anh trầm, chắc, kiên quyết:
“Dù kiếp trước thế nào… ta sẽ không để chuyện đó lặp lại .”
Trong giây phút ấy … lần đầu tiên, Bạch Linh cảm thấy rằng thứ đáng sợ nhất không phải ma quỷ, không phải phong ấn…
Mà là… sợ mất anh .
Và chẳng hiểu sao , giữa nỗi sợ đó, tim cô lại đập một nhịp rất kỳ lạ.