Chương 5 - Bạch Linh và Cú Quay Đầu Kỳ Dị

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

🌸 CHƯƠNG 5 – Cô gái bình thường không ai phải trừ tà ba lần /tuần như Bạch Linh cả…

Sáng hôm sau , trời vừa hửng nắng thì Bạch Linh đã tỉnh dậy với cảm giác… đau nhức cơ thể từ đầu đến chân.

Không phải vì mở phong ấn.

Không phải vì quỷ nhập.

Mà vì tối hôm qua Mộ Ngôn bắt cô ngồi thiền bốn tiếng liên tục để “ ổn định linh khí”.

Cô nằm xấp trên giường, hai tay dang rộng như cá mắc cạn:

“Anh Ngôn ơi… người bình thường ngồi hơn 30 phút là đau lưng rồi … em ngồi bốn tiếng… có phải người bình thường nữa đâu …”

“Tốt rồi .” – giọng trầm đều đều vang lên từ cửa phòng. – “Ít nhất cô không ngất.”

Bạch Linh lật người như cái bánh tráng ướt, rên rỉ:

“Anh không dỗ em à ? Không nói ‘cố lên’, ‘giỏi lắm’, ‘em làm tốt rồi ’ gì hả?”

“Không.” – anh đáp ngắn gọn. – “Vì cô chưa làm tốt .”

“Em mà có sức mở phong ấn thật chắc anh xỉu luôn quá.” – cô lầm bầm.

“Không xỉu.” – anh xem xét phòng một vòng. – “Chỉ phiền.”

“PHIỀN nữa? Suốt ngày anh phiền em thôi!!!”

Mộ Ngôn bình thản: “Vì cô phiền thật.”

Trời ơi… đạo sĩ gì mà nói chuyện như lì xì bằng… d.a.o lam vậy trời.

Bữa sáng là cháo nóng.

Đương nhiên, Mộ Ngôn nấu.

Và đương nhiên, Bạch Linh ngồi nhìn anh nấu cháo bằng ánh mắt biết ơn xen lẫn nghi ngờ không rõ lý do.

Cô chống cằm hỏi:

“Anh Ngôn… tại sao anh phải dạy em dùng linh lực vậy ?”

“Vì cô không biết gì.” – anh trả lời thẳng. – “Cô không biết tự bảo vệ mình . Không biết ngăn ma tiếp cận. Không biết tránh bùa. Không biết phân biệt yêu và quỷ. Không biết —”

“Rồi rồi ! Em hiểu! Anh đừng liệt kê nữa!!” – cô quơ tay như cản súng.

“Tóm lại : cô không biết gì.”

“Anh có thể nói bằng cách ít làm tổn thương lòng tự trọng hơn không …?”

Mộ Ngôn im lặng 2 giây rồi nói :

“…Cô biết ăn.”

“… Anh khỏi an ủi luôn.”

Sau bữa sáng, chương trình “Đào tạo Linh Chủ sơ cấp” chính thức bắt đầu.

Địa điểm: phòng khách nhà Mộ Ngôn.

Dụng cụ: hai lá bùa vàng, một chuông bạc, một chén nước tẩy khí.

Người dạy: đạo sĩ mặt lạnh.

Người học: cô gái run run nhưng cố tỏ ra chuyên nghiệp.

Mộ Ngôn đứng trước cô, nghiêm túc đến mức khiến không khí cũng đứng nghiêm theo.

“Trước hết, cô phải cảm nhận được linh khí.”

“ Nhưng làm sao biết cái gì là linh khí?” – cô chớp mắt.

“Nhắm mắt. Thả lỏng. Tập trung vào hơi thở.”

Cô nhắm mắt, hít thở sâu.

Một lúc sau …

“Anh Ngôn… em thấy đói.”

“Không phải linh khí.”

“…Em biết .”

“Hít vào . Thở ra .”

“Em nghĩ em sắp… gục.”

“Bạch Linh.”

“Dạ???”

“Im.”

Cả phòng chìm trong tĩnh lặng.

Năm giây…

Mười giây…

Hai mươi giây…

“Anh Ngôn…”

“Gì?”

“Em thấy ấm ấm bên cạnh vai…”

“Đó là ta .”

“Ồ—À! Ờ… tại em tưởng… linh khí…”

Mộ Ngôn mở mắt nhìn cô 3 giây, tỏ rõ biểu cảm:

“Không còn kiên nhẫn.”

Nhưng anh không nói ra .

Chỉ dặn tiếp:

“Được rồi . Cô mở mắt.”

Bạch Linh mở mắt—và lập tức hoảng hồn lùi lại .

Trên bàn trà trước mặt, một bình nước nhỏ đang… bay lơ lửng cách mặt đất khoảng 20cm.

Cô hét: “Á!!!! Ma!!!”

“Không phải ma.” – Mộ Ngôn nói tỉnh như cơm nguội. – “Cô làm đó.”

“Em? Em làm nó… bay lên???”

“Ừ.”

Bạch Linh mắt sáng như đèn pha:

“Vậy em có siêu năng lực hả? Em có thể hô ‘Avada Kedavra’ hay … ‘Wingardium Leviosa’—”

“Không.” – anh cắt luôn. – “Cô chỉ lỡ… dùng lực quá tay.”

“Quá tay nghĩa là…?”

BỐP.

Bình nước rơi xuống đất vỡ tan.

“Á!!!”

Mộ Ngôn thở dài:

“Đó.”

Bài học số 2: sử dụng bùa.

Bạch Linh run run cầm lá bùa vàng, nhìn nó như nhìn món đồ chơi nổ chậm.

“Anh Ngôn… nếu em lỡ làm cháy nhà anh thì sao ?”

“Ta dập.”

“Nếu em dập anh thì sao ?”

“Cô không đủ sức.”

“…ừm, nghe buồn mà lại yên tâm…”

Anh đứng sau cô, tay đặt lên mu bàn tay cô để điều chỉnh hướng.

Khoảng cách gần đến mức cô nghe được nhịp thở đều đều của anh .

“Đừng ném mạnh.” – anh dặn. – “Chỉ cần tập trung năng lượng vào ngón tay.”

“ Nhưng em không biết năng lượng ở đâu …”

“Ở đây.” – anh nâng nhẹ cổ tay cô, giọng trầm thấp.

Bạch Linh đỏ mặt đến mức muốn bốc cháy lá bùa bằng hơi nóng của bản thân .

“3… 2… 1… thả.”

Cô thả.

Lá bùa bay theo đường cong rất mượt… rồi dính lên tường.

Một giây sau …

Tường nứt một đường dài.

“ÁAAA!!!!”

Mộ Ngôn:

“…Ta nói đừng ném mạnh.”

“EM THẢ NHẸ MÀ!!!”

“Hừm.”

“Anh thở ‘hừm’ nghĩa là sao ?!?”

“Phiền.”

“ANH NGÀY NÀO CŨNG PHIỀN EM HẾT!!!”

Sau ba tiếng tập luyện đầy tiếng hét, khói bụi và… thiệt hại nhẹ tài sản, Mộ Ngôn ngồi xuống ghế với vẻ mặt mệt mỏi nhưng vẫn giữ phong thái đạo sĩ.

Bạch Linh ngồi bệt dưới sàn, tóc rối tung, mặt lem bụi như vừa chui qua ống khói.

Cô thở ra :

“Anh Ngôn… em có tiến bộ không ?”

Mộ Ngôn nhìn hỗn chiến trong phòng:

– Tường nứt.

– Bùa cháy nửa.

– Nước đổ thành vũng.

– Bình hoa nằm nghiêng.

– Chuông bạc méo mó.

Rồi anh nhìn cô, nhẹ nhàng nói :

“…Cô chưa c.h.ế.t. Vậy là tiến bộ.”

“…”

“Ngày mai tập tiếp.”

“MAI NỮA? ANH KHÔNG CHO EM NGHỈ HẢ???”

“Không. Cô cần mạnh hơn trước khi phong ấn chuyển động hoàn toàn .”

Bạch Linh mệt đến mức muốn lăn ra ngủ ngay lập tức.

Nhưng khi cô nhìn sang, thấy Mộ Ngôn ngồi đó, áo đen dính vài vệt bụi, đôi mắt hơi mềm lại …

Cô khẽ hỏi:

“Anh Ngôn… anh có mệt vì em không …?”

Anh nhìn cô, thoáng lặng vài giây.

Rồi anh nói , giọng trầm hơn bình thường:

“Có.”

“…”

“ Nhưng ta … không bỏ cô được .”

Khoảnh khắc ấy , tim Bạch Linh bỗng đập loạn như trống hội.

Còn hồn xưa xuất hiện đúng lúc để phá mood:

“Linh Chủ, đêm nay phong ấn lại sắp dịch chuyển.”

Cả hai đồng thời quay sang.

Bạch Linh… tái mặt.

Mộ Ngôn… nắm c.h.ặ.t t.a.y cô.

“Cứ bình tĩnh.” – anh nói nhỏ. – “Ta sẽ ở bên cạnh.”

Và lần đầu tiên, cô thấy anh không chỉ là một đạo sĩ lạnh lùng… mà là người duy nhất cô có thể bám vào trong thế giới hỗn loạn này .

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)