Chương 9 - Bạch Linh và Cú Quay Đầu Kỳ Dị

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

🌸 **CHƯƠNG 9 – Khi ký ức mở ra và từ “phản bội” vang lên…

Ánh sáng trắng vỡ tung như khói pháo hoa tràn vào mắt Bạch Linh, kéo cô rơi vào một không gian mênh mông, lạnh lẽo.

Cô đứng giữa một điện thờ cổ.

Đèn lồng trắng treo thành hàng, gió thổi qua phát ra tiếng “lạch cạch” như tiếng xích sắt.

Một bóng người mặc áo đen đứng chắn trước bục thờ, mái tóc dài tung lên theo gió, dáng cao lớn, kiêu ngạo nhưng lại … quen thuộc đến mức khiến tim cô nghẹn lại .

Người ấy quay nửa mặt—

Ánh mắt đen sâu thẳm.

Khoé môi khẽ cong xuống.

Quá giống Mộ Ngôn.

Giống đến mức như… chính anh .

“Đừng lại gần!” – giọng người ấy vang lên, kéo cô khỏi cơn sững sờ.

Nhưng chân cô không nghe lời.

Nó tự động bước tới.

Càng đến gần, hình ảnh xung quanh càng rõ hơn:

Máu nhuộm đỏ nền đá.

Và vô số bóng dáng đang vây lấy người đàn ông áo đen.

Cô thở gấp:

“Anh… anh là ai?”

Người ấy quay đầu, nhìn thẳng vào mắt cô.

Trong khoảnh khắc đó, nỗi sợ của Bạch Linh hóa thành một sự lạnh buốt sống lưng.

“Ta,” người ấy đáp, “là kẻ đã c.h.ế.t vì cô.”

Khoảnh khắc ấy , mộng cảnh vỡ nứt như bức tường bị đ.á.n.h sập.

Bạch Linh bật mở mắt, ngồi dậy, thở dồn dập.

Mộ Ngôn đang ngồi bên cạnh, tay đặt ngay sau lưng cô:

“Tỉnh rồi .”

“Em… em thấy người đó…” – giọng cô run.

Mộ Ngôn hơi khựng tay, phút chốc ánh mắt anh lẩn tránh.

“Không liên quan.” – anh nói nhanh.

“ Nhưng … giống anh .” – cô nhìn chằm chằm.

Mộ Ngôn đứng phắt dậy:

“Không phải ta .”

“Anh đang giấu em!!”

Anh không trả lời.

Đó chính là câu trả lời.

Hồn xưa xuất hiện giữa phòng, áo choàng cổ xưa phất nhẹ:

“Linh Chủ… kẻ cô thấy chính là ‘Người Giữ Ấn’, người trấn giữ linh mạch cho cô. Hắn đã c.h.ế.t vào ngày phong ấn tan vỡ.”

Bạch Linh quay lại :

“C.h.ế.t vì em?”

“C.h.ế.t vì bảo vệ cô.” – hồn xưa nói chậm rãi, ánh mắt buồn. – “Cô bị phản bội. Người duy nhất đứng về phía cô chính là hắn .”

Không khí như nén lại .

Bạch Hồ cũng xuất hiện, giọng nghiêm hiếm thấy:

“Và… ta đã linh cảm từ lâu. Người đó… chính là Mộ Ngôn.”

“KHÔNG!” – Mộ Ngôn bật lên, giọng sắc lạnh bất thường. – “Ta không phải hắn .”

Bạch Linh bước tới, không ngần ngại nắm tay áo anh :

“Anh biết gì đó. Đúng không ?”

“Bỏ ra .” – anh tránh ánh mắt cô.

Cô không buông.

Ngược lại , nắm chặt hơn.

“Anh Ngôn… tại sao không cho em biết ?”

Anh quay mặt đi , đôi vai hơi căng lên.

Hồn xưa nhìn cảnh ấy , thở dài:

“Đạo sĩ, cô ấy là Linh Chủ. Nếu cô ấy không biết sự thật, phong ấn đời này sẽ không hoàn chỉnh.”

“Phong ấn hoàn chỉnh thì sao ?” – Mộ Ngôn hỏi, giọng hằn lại . – “Nó sẽ g.i.ế.c cô ấy một lần nữa?”

Hồn xưa im bặt.

Sự im lặng đó nói ra tất cả.

Bạch Linh sững người :

“…Em sẽ c.h.ế.t?”

Không ai trả lời.

Bạch Hồ nhìn cô, giọng rất nhỏ:

“Kiếp trước cô đã c.h.ế.t khi hoàn tất phong ấn. Người Giữ Ấn không cứu được .”

“Vậy người đó… c.h.ế.t theo…?” – giọng cô nghẹn lại .

“ Đúng .” – hồn xưa xác nhận. – “C.h.ế.t vì cố kéo cô khỏi mạch ấn.”

Bạch Linh như bị ai đ.â.m vào ngực.

Còn Mộ Ngôn…

Hai bàn tay anh siết đến trắng bệch, giọng trầm xuống như tiếng đất nứt:

“Kiếp này , ta không để điều đó xảy ra .”

Ngay lúc ấy —

Một luồng khí đen xoáy mạnh quanh cửa sổ.

Bạch Hồ bật người chắn trước Bạch Linh:

“Không tốt ! Phản khí xuất hiện!”

Cửa kính nứt “RẮC” một tiếng.

Gió đen tràn vào như đàn quạ phá hoại.

Một bóng người bước ra khỏi xoáy khí đó—

Một nam nhân áo đỏ, môi nhếch cong, đôi mắt mang vẻ tàn nhẫn pha chút thích thú.

“Ồ…” – hắn cười khẽ. – “Linh Chủ thức tỉnh rồi .”

Mộ Ngôn lập tức chắn trước Bạch Linh:

“Lùi ra . Đừng chạm vào cô ấy .”

Nam nhân áo đỏ nghiêng đầu:

“Mộ Ngôn. Lần này ngươi còn định c.h.ế.t vì cô ta nữa không ?”

Bạch Linh lạnh sống lưng.

“‘Lần này ’? Nghĩa là… kiếp trước anh cũng…”

“Câm.” – Mộ Ngôn nói sắc như dao.

Nhưng nam nhân áo đỏ tiếp tục:

“Ta đã xem ngươi c.h.ế.t một lần vì cô ta . Thật ngu ngốc. Và bây giờ… ngươi định lặp lại ?”

Bạch Linh bật bước đến, chắn trước Mộ Ngôn theo phản xạ:

“Không ai được nói anh ấy như vậy !”

Mộ Ngôn kéo cô ra sau như sợ cô bị thương chỉ bằng lời nói đó.

“Cô tránh ra !”

“Không! Anh đừng đẩy em nữa!!”

Hắn bật cười :

“Ôi chao… thương nhau thế cơ à ?”

Một luồng khí đen lao thẳng vào họ.

Bạch Hồ bật lên chắn nhưng bị đ.á.n.h văng vào tường.

Hồn xưa cố niệm chú nhưng bị luồng khí đen cắt đứt.

Luồng khí xoáy đến chỗ Mộ Ngôn.

Bạch Linh chưa kịp hét—

Mộ Ngôn đã nhào lên trước , chắn trọn cú đánh.

BÙMMMM!!!

Cơ thể anh đập mạnh vào tường, m.á.u trào ở khoé miệng.

“ANH NGÔN!!!” – Bạch Linh hét thất thanh, nhào đến.

Anh cố đứng vững, dù bước chân loạng choạng.

Nam nhân áo đỏ nhướng mày thích thú:

“Lại vì cô ta mà đỡ đòn? Ngươi đúng là không thay đổi.”

“Im miệng.” – Mộ Ngôn gạt máu, giọng khàn.

Bạch Linh run bần bật, ôm lấy anh :

“Anh sao rồi ? Anh đứng vững không ? Em—”

“Lùi ra . Đừng chạm vào ta .” – anh nói , giọng căng thẳng.

“Em không lùi!!”

“Bạch Linh!!!” – anh quát, lần đầu tiên.

Cô sững lại .

Ánh mắt anh đầy hoảng sợ, không phải vì đau…

mà vì sợ cô bị cuốn vào khí đen vẫn còn quấn quanh anh .

Nam nhân áo đỏ buông lời cuối cùng:

“Linh Chủ… hãy nhớ: người từng c.h.ế.t vì cô… đang đứng ngay trước mặt cô đó. Và lần này … ta sẽ g.i.ế.c hắn trước .”

Hắn biến mất.

Khí đen tan.

Bạch Linh vội đỡ Mộ Ngôn, nhưng anh khụy xuống… lần đầu tiên.

“Anh Ngôn!!”

Anh c.ắ.n răng, thì thầm:

“Đừng… đụng vào …”

“Em mặc kệ!”

Cô ôm lấy anh , siết thật chặt.

Mộ Ngôn run lên một chút—

rồi toàn thân mềm xuống trong vòng tay cô.

“Hồn xưa!! Hồ ly!! Cứu anh ấy !! Nhanh!!” – Bạch Linh gần như khóc .

Hồn xưa lao đến:

“Không hay rồi … hắn bị phản khí xâm nhập!! Nếu không thanh tẩy kịp thời—”

Bạch Linh bật lên:

“LÀM SAO?! PHẢI LÀM SAO CỨU ANH ẤY?!”

Bạch Hồ nhìn cô, ánh mắt nghiêm túc chưa từng thấy:

“Chỉ có một cách.”

“Cách gì?!”

“Linh Chủ phải … truyền linh mạch của mình cho hắn . Làm vậy … cô sẽ nguy hiểm.”

Ngưng vài giây, hồ ly nhìn thẳng vào mắt cô:

“Rất nguy hiểm.”

Cô không chần chừ một giây.

“Em làm .”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)