Chương 6 - Bạc Như Tình Yêu
8
Chuyện Thiết Trụ ra mặt vì ta nhanh chóng truyền đến tai Trương Thẩm.
Hôm sau bà đã lạch bạch chạy tới, vừa vào cửa đã nắm lấy tay ta, cười đến nỗi hai mắt híp lại:
“Đào Nương à, thẩm không nhìn nhầm con đâu! Thằng Thiết Trụ ấy, cuối cùng cũng biết bảo vệ người rồi!”
Mặt ta nóng bừng, định rút tay ra, lại bị bà nắm càng chặt.
Thiết Trụ bưng chậu nước từ ngoài vào, thấy Thẩm thì nhíu mày:
“Thẩm đến rồi à.”
“Đến, đến rồi chứ!”
Thẩm buông tay ta, quay sang hắn:
“Tiểu Trụ à, thẩm có chuyện nghiêm túc muốn nói với con.”
Thiết Trụ đặt chậu nước lên bàn, giọng trầm:
“Chuyện gì ạ?”
“Con với Đào Nương tính thế nào đây?”
Thẩm nói thẳng, chẳng quanh co:
“Giờ cả làng đều biết cả rồi. Nếu con thật lòng thích con bé, thì mau đem sính lễ tới hỏi cưới, đừng để người ta phải chờ!”
Thiết Trụ sững người, nhìn ta rồi lại nhìn Thẩm, tay vò vạt áo mãi không thôi.
Tim ta cũng đập loạn nhịp, cúi đầu chẳng dám ngẩng.
“Con… con không có tiền.” – Hắn ấp úng mãi mới thốt ra.
“Không có tiền thì thẩm giúp gom!”
Thẩm đập đùi đánh bốp:
“Bán con bò vàng đi, rồi vay thêm bà cô ngươi ít, thế nào cũng đủ!”
“Bán bò à?” – Thiết Trụ giật mình – “Bán rồi thì nhà lấy gì cày, còn phải ăn nữa chứ.”
“Sau này có Đào Nương giúp mà!”
Thẩm chỉ sang ta, cười tươi như hoa:
“Con bé này khéo léo đảm đang, sợ gì đói?”
Thiết Trụ lại nhìn ta, ta cũng ngẩng lên nhìn hắn,
Ánh mắt hắn đầy bối rối, do dự mà chân thật, khiến tim ta như bị siết lại.
“Thẩm ơi, chuyện này…” – Hắn gãi đầu – “Cho con nghĩ thêm chút đã.”
“Nghĩ gì mà nghĩ!” – Thẩm sốt ruột – “Đào Nương là cô gái tốt, con không lấy thì có khối người muốn!”
“Ta lấy!”
Thiết Trụ đột ngột quát lên, chính hắn cũng ngẩn ra.
Ta và Thẩm cùng sững lại.
Mặt hắn đỏ bừng, như gom hết sức bình sinh, lặp lại:
“Ta lấy. Đợi ta bán xong thóc, sẽ tới nhà nàng cầu hôn.”
Thẩm cười rạng rỡ:
“Vậy mới phải chứ! Thẩm chờ uống rượu mừng của hai đứa đó nha!”
Bà đi rồi, trong nhà chỉ còn lại ta và hắn.
Không khí chợt lặng hẳn, như có gì nghẹn giữa cổ.
“Thiết Trụ huynh, huynh…”
Ta muốn nói, lại chẳng biết mở lời thế nào.
“Đừng nghe thẩm nói bậy.” – Hắn chợt nói, quay lưng lại – “Ta… ta không có ý đó…”
Lòng ta chùng xuống.
“Ý ta là…”
Hắn xoay người, ánh mắt lúng túng mà chân thành:
“Chuyện cầu hôn, phải làm cho đàng hoàng, không thể để nàng thiệt thòi.”
Ta nhìn gương mặt nghiêm túc ấy, mũi cay xè.
“Ta không thấy thiệt.” – ta khẽ đáp.
Hắn ngẩn người nhìn ta, rất lâu chẳng nói gì.
Ánh nắng xuyên qua song cửa, rơi trên khuôn mặt hắn, khiến hàng mi như phủ một tầng ánh vàng.
9
Đêm hoa đào nở rộ nhất, Thiết Trụ hiếm hoi không ra đồng trông dưa.
Hắn vác cuốc trở về, trên áo cài một nhánh hoa đào dại vừa hái.
Thấy ta đang rửa bát ngoài sân, hắn trầm giọng nói:
“Đi với ta.”
“Đi đâu?” – ta lau tay, trong lòng dấy lên một nỗi thấp thỏm kỳ lạ.
“Ra sau núi.”
Hắn chẳng giải thích, quay người đi thẳng, bước chân nhanh như trốn.
Ánh trăng kéo bóng cây đào thành những vệt dài, gió khẽ thổi, cánh hoa rơi lả tả.
Thiết Trụ dừng lại dưới một gốc đào già, chính là nơi năm xưa ta từng ngã vào lòng hắn.
“Còn nhớ không?”
Hắn đá nhẹ gốc cây:
“Năm ấy ngươi mười bốn, leo cây hái đào, rơi xuống trúng ta, khóc đến thở chẳng ra hơi.”
Mặt ta nóng bừng:
“Huynh còn dám nói! Khi ấy ta sợ muốn chết!”
“Ta cũng sợ muốn chết.”
Hắn bật cười, hàm răng trắng lóa dưới ánh trăng:
“Ngươi khóc như con thú nhỏ bị kinh hãi, móng tay còn bấu rách tay ta.”
“Còn trách ta à! Ai bảo huynh lén lút xuất hiện!”
Ta hờn dỗi, nhưng trong đầu lại hiện về mùi cỏ xanh ấm áp hôm ấy.
Hắn im lặng một lúc, rồi rút từ túi ra một gói giấy dầu, bàn tay hơi run:
“Ta… ta có đi thị trấn một chuyến.”
“Đi thị trấn làm gì?” – ta ngạc nhiên.
Hắn nhét gói giấy vào tay ta:
“Xem đi.”
Mở ra, bên trong là một sợi dây đỏ, đầu dây buộc hạt đào được mài tròn, giữa nút thắt quấn vài sợi tơ vàng mảnh.
“Đây là…”
“Dây đầu đỏ.” – hắn đáp khẽ.
Ánh trăng rơi trên đôi mắt hắn, sâu và sáng như nước giếng đêm,
còn trong lòng ta, có thứ gì đó đang nở bung như cánh hoa đào đầu mùa.
Hắn gãi đầu, vành tai đỏ đến sắp nhỏ máu:
“Ta biết ta nghèo, chẳng mua nổi trâm vàng, cũng chẳng có tám kiệu hoa…”
Hắn khựng lại, như dồn hết can đảm mới nói ra được nửa câu sau:
“Sợi dây đỏ này, nếu nàng không chê thì…”
Ta nắm hạt đào còn ấm trong tay, lòng bất giác run lên,
nhớ đến vết thương nơi cánh tay hắn khi cha ta đến gây sự nửa tháng trước;
nhớ đến ngày đám phụ nhân trong làng nói xấu, hắn đứng ra bênh ta không chút sợ hãi;
nhớ đến chiếc khăn thêu hoa đào bạc màu nằm dưới gối hắn.
“Thiết Trụ huynh,”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, ánh trăng vỡ tan trong mắt hắn như muôn vì sao.
“Huynh đã thích ta từ lâu rồi phải không?”
Hắn giật mình ngẩng lên, ánh mắt đầy kinh ngạc:
“Nàng… nàng sao biết?”