
Ba Mươi Năm Đổi Một Cái Hố Chung
Ngôn Tình
Tâm Lý
Cổ Đại
Tiểu Thuyết
Hào Môn Thế Gia
Trả Thù
Chữa Lành
Ngược
HE
Nữ Cường
Gia Đình
Trọng Sinh
Ngược Luyến Tàn Tâm
Tôi và Phó Hành Chu sống với nhau ân ái suốt ba mươi năm.
Đến lúc lâm chung, anh ta lại muốn bốc thăm giữa tôi và Bạch Nguyệt Quang để chọn người hợp táng cùng mình.
Tôi không thể chấp nhận được, phát điên gào khóc, nào ngờ lại phát hiện ra… hai mảnh giấy bốc thăm đều viết tên Thẩm Mộ Uyển.
Anh ta căn bản đã sớm có lựa chọn rồi.
Thấy tôi phát điên, Phó Hành Chu mất kiên nhẫn quát thẳng:
“Lúc trước là cô giành vị trí của Mộ Uyển để gả cho tôi, hưởng vinh hoa phú quý suốt ba mươi năm, bây giờ chết rồi còn muốn giành với cô ấy nữa à?”
Vợ chồng hợp táng vốn là tục lệ truyền thống, tại sao lại bảo là “giành giật”?
Tôi phẫn nộ gào lên.
Con trai đứng bên cạnh lại phụ họa:
“Mẹ à, dì Mộ Uyển vì mẹ mà cô đơn cả đời, mẹ đừng ích kỷ nữa, buông tay khỏi ba đi.”
Con gái cũng lên tiếng đầy cảm khái:
“Mẹ, mẹ với dì Mộ Uyển đều là phụ nữ cả, sao cứ phải làm khó nhau?”
“Hơn nữa, vì mẹ mà ba không thể ở bên người mình yêu cả đời, nhường chỗ cho dì ấy chẳng phải là chuyện nên làm sao?”
Nhìn dáng vẻ đạo lý đầy mình của bọn họ, lòng tôi dần nguội lạnh.
Tôi nhắm mắt lại trong cơn oán hận.
Lần nữa mở mắt, tôi đã quay về ba mươi năm trước — lúc Phó Hành Chu dắt bà mối đến nhà cầu hôn.
Tôi chặn cha mẹ đang mừng rỡ như mở cờ trong bụng lại, lạnh giọng nói:
“Không gả!”
…
Bình luận