Làng tôi có một bà già họ Lưu, chồng con đều đã chết, ngày nào cũng đi ăn xin từng nhà một, ai mà không cho thì bà ta đứng trước cửa chửi rủa.
Dân làng sợ bị bà ta bám lấy, cứ thấy bà là vội tránh thật xa.
Có lần bà ta đến nhà tôi xin ăn, lúc đó ông tôi không có ở nhà. Bà tôi thấy bà ta đáng thương nên cho một cái bánh bao làm từ bột mì trắng.
Bà ta ôm cái bánh bao, mặt mũi già nua lập tức nở hoa, quay sang bà tôi nói:
“Chị già ơi, nhà chị bánh bao vừa to vừa trắng, chắc chắn là thơm ngon lắm.”
Lúc bà ta nói chuyện, tôi cứ nhìn chằm chằm vào đôi mắt bà ta.
Đôi mắt ấy đảo tới đảo lui, không biết đang tính toán mưu mô gì.
Bình luận