Chương 1 - Bà Lưu và Cái Đùi Gà Bí Ẩn

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Làng tôi có một bà già họ Lưu, chồng con đều đã chết, ngày nào cũng đi ăn xin từng nhà một, ai mà không cho thì bà ta đứng trước cửa chửi rủa.

Dân làng sợ bị bà ta bám lấy, cứ thấy bà là vội tránh thật xa.

Có lần bà ta đến nhà tôi xin ăn, lúc đó ông tôi không có ở nhà. Bà tôi thấy bà ta đáng thương nên cho một cái bánh bao làm từ bột mì trắng.

Bà ta ôm cái bánh bao, mặt mũi già nua lập tức nở hoa, quay sang bà tôi nói:

“Chị già ơi, nhà chị bánh bao vừa to vừa trắng, chắc chắn là thơm ngon lắm.”

Lúc bà ta nói chuyện, tôi cứ nhìn chằm chằm vào đôi mắt bà ta.

Đôi mắt ấy đảo tới đảo lui, không biết đang tính toán mưu mô gì.

1

Bà tôi không nói gì thêm, để bà ta mang bánh bao đi.

Nhưng chưa được mấy hôm, bà ta lại tới xin ăn nữa.

Bà ta đứng ngoài cổng gọi với vào:

“Chị già ơi, nhà chị còn cái bánh bao trắng nào không, cho tôi thêm hai cái đi.”

Bà tôi nhíu mày nói:

“Hôm trước không phải đã cho bà rồi sao? Đi xin chỗ khác đi.”

Bà Lưu không chịu đi, còn đưa tay thò vào trong, cười toe toét lộ cả hàm răng sún:

“Chị già ơi, bánh bao nhà chị thơm lắm, ăn rồi không nuốt nổi bánh bao nhà khác đâu.”

Bà tôi sợ bị hàng xóm chê cười, thở dài một tiếng rồi lại cho bà ta hai cái bánh bao.

Nhưng bà Lưu mặt dày, chưa được mấy hôm lại mò tới nữa.

Lúc đó bà tôi đang hầm gà trong bếp, thì nghe tiếng bà Lưu hét ngoài cổng:

“Thơm quá! Thơm thật đấy! Chị già ơi, tôi lâu rồi chưa được ăn thịt, cho tôi một bát thịt đi.”

Bà tôi nổi giận, đi ra cổng mắng:

“Bà Lưu à, sao mặt bà dày thế! Con dâu tôi đang có bầu, con gà này là để tẩm bổ cho nó, cả thịt lẫn nước đều là của nó, không đến lượt bà!”

Bà Lưu trừng mắt, hét lên:

“Cái gì? Cả nồi gà cho nó ăn một mình? Không sợ ăn đến chết à?”

Bà tôi vừa nghe vậy liền tức giận, nhưng chưa kịp nói gì thì bà Lưu đã đẩy cửa bước vào sân.

Miệng bà ta lầm bầm:

“Nhà ai mà dâu dám ăn cả nồi gà, đúng là thất đức! Tôi ăn hai bát thay nó trước!”

Bà tôi vội ngăn lại, miệng hô lên:

“Bà định làm gì! Ai cho bà vào đây?”

Bà Lưu mặc kệ, cứ thế đi thẳng vào bếp.

Đúng lúc đó, ông tôi từ trên núi hái rau về, thấy bà Lưu vào bếp thì mặt lập tức biến sắc.

“Con ăn mày hôi thối nào mà tới xin ăn tận nhà tôi thế này!”

Nói xong, ông cầm cuốc đuổi bà ta ra ngoài.

Bà Lưu ngồi phịch xuống sân, tay còn cầm cái đùi gà vừa cướp được.

Ông tôi bảo bà ta bỏ cái đùi xuống, bà ta sống chết không chịu, vừa khóc vừa la lối.

Bà tôi sĩ diện, liền khuyên ông:

“Cho bà ta cái đùi gà đi, để hàng xóm thấy lại tưởng nhà mình bắt nạt người ta.”

Ông tôi trợn mắt:

“Bà ta chỉ là một con ăn mày thối tha, dựa vào đâu mà cho?”

Nói xong, ông tôi liền giật lấy cái đùi gà.

Cô tôi nghe tiếng ồn ào, xoa bụng bầu đi ra khỏi nhà.

“Cha, mẹ, có chuyện gì mà ầm ĩ vậy?”

Bà Lưu thấy mặt cô tôi trắng trẻo thì tức giận đỏ cả mắt.

Bà ta gào lên với cô tôi:

“Nhà mày hầm cả nồi gà to thế, chia cho tao chút có sao đâu? Cái thứ nước luộc gà ngon lành đó lại chui hết vào bụng con tiện nhân như mày, cẩn thận đẻ ra con gái thì lại uổng công!”

Nghe đến đây, ông tôi lửa giận bùng lên, đá một phát vào lưng bà Lưu.

“Cút! Cút ngay cho tao! Không thì tao đánh chết mày bây giờ!”

Bà Lưu vừa chửi bới vừa bị ông tôi đuổi ra khỏi sân.

Bà ta vẫn đứng ngoài hàng rào mắng chửi: “Con tiện, đồ sao chổi!”

Cô tôi sợ quá mặt đỏ bừng, suýt đứng không vững.

Bà tôi vội vàng nói với tôi: “Tiểu Đông mau đỡ cô con vào nhà.”

Tôi gật đầu, vội vàng đỡ cô vào, hai người cùng trở vào trong nhà.

Bà Lưu ở bên ngoài chửi rủa thêm một lúc lâu mới lưu luyến rời đi.

Bà tôi sợ cô bị dọa sợ, liền múc một bát canh gà mang vào phòng cho cô.

Chú hai tôi đang làm công trên thành phố, điều lo lắng nhất là đứa con trong bụng cô – là hy vọng của cả gia đình.

Cô tôi nghén không ăn được nhiều, ăn vài miếng thì bỏ, bà tôi liền chia phần canh gà còn lại cho tôi và ông, cả nhà ngồi ngoài sân ăn cơm.

Năm đó tôi mới sáu tuổi, đang tuổi thèm thịt, chỉ biết cắm đầu gặm thịt gà, chẳng để ý đến ai.

Ông tôi thì tức vì bà Lưu cướp mất cái đùi gà, giận đến mức ngồi ngoài sân hút thuốc lào.

Bà tôi biết ông có bệnh tim, sợ ông giận quá sinh bệnh nên khuyên:

“Chỉ là cái đùi gà thôi mà, cho bà ta cũng được, coi như tích đức cho cháu trong bụng.”

Ông tôi chửi:

“Cho bà ta ăn còn không bằng đem cho chó!”

Lúc ấy trời đã tối, tôi nhìn thấy một gương mặt nhăn nheo, thò lên từ tường nhà tôi, nhe răng cười với tôi.

Gương mặt đó giống hệt bà Lưu.

Tôi còn chưa kịp la lên thì bà ta đã chui vào bóng tối, biến mất.

Ông tôi mấy đêm liền không ngủ ngon, ông hận bà Lưu, trong lòng cứ nghẹn mãi.

Hôm đó tan học về, tôi thấy ông đang đặt một nồi lớn ngoài sân, bên trong sôi sùng sục, mùi thịt bốc lên thơm phức.

Ông tôi ngồi trên ghế gỗ, mắt nhìn chằm chằm ra con hẻm ngoài cổng, không biết đang nghĩ gì.

Thấy tôi về, ông nói:

“Tiểu Đông mau làm bài tập đi, tối nay có thịt kho ăn đấy.”

Nghe vậy tôi mừng rỡ, chạy vào nhà cất cặp, vừa định đi rửa tay thì bất ngờ thấy đầu của bà Lưu ló lên từ đầu tường.

“Anh cả ơi, nhà anh lại nấu thịt hầm à, thơm quá chừng, chia cho tôi một miếng đi.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)