Chương 6 - ÁNH TRĂNG SÁNG SAU CÙNG
[26]
Thời gian gần đây, ta và Thác Bạt Luật đã gần như làm hoà. Cũng vì thế mà các cung nữ trong Trường An cung giờ đây đã có thể thở phào nhẹ nhõm.
Trong các lần thượng triều, các triều thần lúc nào cũng đề xuất cho Thác Bạt Luật tuyển phi, tránh để cho một yêu hậu như ta độc chiếm hoàng đế làm loạn hậu cung.
Rất nhiều cận thần đều đưa con gái của bọn họ vào cung, Thác Bạt Luật chẳng hề từ chối. Hắn sắp xếp cho bọn họ ở trong một cung điện lộng lẫy, tuy nhiên đêm nào hắn cũng đến Trường An cung của ta.
Những tiểu thư khuê cát ấy luôn ở sau lưng mắng mỏ ta:
"Sao một nhà Vương Tà tốt như vậy lại có thể nuôi dạy một cô con gái chẳng khác gì hồ ly tinh thế này?"
"Gần mực thì đen gần đèn thì sáng, lẽ nào các người quên là trước kia cô ta chỉ biết phục vụ nam nhân thôi à. Có thể sống sót mà rời khỏi được doanh trại Bắc Lương thì ắt hẳn cũng có chút bản lĩnh đó."
Nghe những lời ấy, ta không hề cảm thấy khó chịu vì ta được nghe nó rất rất nhiều lần rồi. Những lời đó thực chất cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cuộc sống hiện giờ của ta.
Ngược lại những lời nói đó khi truyền đến tai Thác Bạt Luật lại trở thành một kết cục khác. Thác Bạt Luật ra lệnh rút lưỡi hết tất cả những ả đó.
Mặt khác hắn truyền lệnh đến những nữ nhân Nam Đường đang ở trong doanh trại Bắc Lương, những ai muốn ở lại thì ở lại những ai muốn quay về nhà thì cứ quay về.
Từ lúc ấy, mọi lời chỉ trích mắng mỏ ta gần như không còn xuất hiện. Tất cả mọi người khi nhìn thấy ta đều tránh sang đường khác để đi. Nhưng thi thoảng ta vẫn nghe thấy lời của một vài đứa vẫn còn giữ được lưỡi bàn tán về ta.
"Đợi đến lúc hoàng hậu quay về rồi, xem cô ta còn dám kiêu ngạo như thế không."
Không ngờ, Phùng Ngọc Nhi còn chưa quay về thì đã có tin tức nói rằng cô ta đã ngồi lên chức Thái hậu ở Bắc Đô.
Các con của cô ta cũng là huyết mạch
chính thống của hoàng thất Bắc Lương. Từ trước đến giờ, Phùng gia luôn tỏ ra rất bất mãn với Thác Bạt Luật.
Vì lý do đó nên bọn họ đã nhanh chóng lập nên một vị đế trẻ tuổi cùng với ý đồ giành lại hoàng vị từ tay Thác Bạt Luật.
Trước kia, Phùng Ngọc Nhi đã từng nói với ta: "Làm người đôi khi không cần phải sống quá tỉnh táo.
Vậy bây giờ cô ta thì sao, vẫn còn tỉnh táo hay đã hồ đồ mất rồi.
[27]
Thác Bạt Luật dẫn mười vạn quân tiến về phương Bắc, để lại Thái hậu và ta ở trong cung.
Tất cả triều thần điêu ra sức thuyết phục hắn đừng nên mạo hiểm, nhưng hắn vẫn một mực rời đi.
Một đêm trước khi xuất phát, hắn leo lên Thừa Thiên Lầu, đánh tầm mắt của mình hướng về phía Bắc rất lâu.
"Bệ hạ đang nhìn gì thế?", ta nhẹ nhàng khẽ hỏi hắn ta.
Hắn ta đáp lời: "Hoá ra chính là cảm giác như thế này."
Trước kia, hắn ta là người ở thế tấn công, giờ đây lại phải rơi vào thế phòng thủ. Cảm giác quả thực không hề dễ chịu. Đêm đó, hắn lại cắn mạnh vào cổ ta rồi buông lời doạ nạt.
"Nếu lúc ta quay về mà không nhìn thấy nàng, ta nhất định sẽ lột da nàng ra."
Sau khi hắn rời đi, Thái hậu đến hỏi ta: "Có phải con thấy bệ hạ hành động có chút hơi làm theo cảm tính không?"
Ta lắc đầu dường như thái hậu cũng rõ câu trả lời. Người vốn có thói quen chơi cờ lúc nào cung sẽ suy nghĩ sâu xa, không thể nào hành động theo tâm trạng nhất thời được.
Thái hậu nhẹ nhàng vuốt tóc ta rồi nói: "Uyển Thù, ai gia thật sự rất thích con."
Sau đó bà bắt đầu kể cho ta nghe những chuyện còn sót lại trong hồi ức của bà.
Bà nói bà cũng từng là một tiểu công chúa trong một bộ lạc. Sau đó cả nhà bà bị Bắc Lương tàn sát không còn một ai.
Bà ấy nói Thác Bạt Luật được sinh ra đời rất giống với một con mèo con, vô cùng đáng thương. Tuy rằng hắn có rất nhiều huynh đệ, tỷ muội nhưng không một ai chịu chơi đùa cùng với hắn.
Sau đó Phùng Ngọc Nhi xuất hiện, cô ta đối xử rất tốt với hai mẹ con bà. Cô ta nhìn giống như ánh nắng mặt trời đầy ấm áp, sưởi ấm cho hai con tim đang cô đơn lạnh lẽo.
Ai lại nào ngờ, thực chất đối với ai cô ta cũng đều tốt như thế. Vì đó chính là âm mưu thả lưới lớn để bắt được nhiều cá của cô ta.
Một ngày trước khi xuất giá cô ta vẫn đến tìm Thác Bạt Luật để cho hắn hi vọng. Nhưng đâu nào ngờ, sáng hôm sau cô ta đã trở thành đại tẩu của hắn.
Còn về việc ngoài biên cương của hắn, bà ấy cũng kể rằng trên chiến trường hắn ta đã quen biết được một thiếu niên của Nam Đường. Hai bọn họ cùng nhau uống rượu, cùng nhau chuyện trò, người thiếu niên kia còn kể cho hắn nghe về một cô nương tốt ở Nam Đường.
Hắn ta còn kể đã lấy đi một túi thuốc từ thiếu niên kia. Túi thuốc ấy đã giúp hắn sống sót khi trọng thương và cũng chính nó giúp cho hắn có thêm được giấc ngủ ngon.
Hắn thật sự rất ghen tỵ với thiếu niên Nam Đường đó, hắn luôn mong muốn có được một gia đình trọn vẹn, có cha mẹ yêu thương, huynh đệ quan tâm giúp đỡ, ghen tỵ vì người thiếu niên kia lại có được một cô nương tốt như thế yêu thương.
Sau đó hắn nhìn thấy được một cô nương Nam Đường cực kỳ xinh đẹp ở trong doanh trại, dáng vẻ của cô ấy vô cùng giống với Phùng Ngọc Nhi. Và hương thơm toả ra trên người cô ấy rất giống với loại thuốc đã từng cứu sống hắn. Cũng vì thế hắn ta liền muốn độc chiếm cô gái ấy. Một cô nương vừa xinh đẹp vừa ngoan ngoãn, cuối cùng thì cuộc đời của hắn cũng đã có được ánh dương và dược tốt.
Nhưng sau đó hắn lại phát hiện bản thân mình cũng là một loại thuốc mà cô ấy cần. Hơn thế nữa khi dùng xong cô ấy còn muốn vứt bỏ hắn chẳng quan tâm.
"A Luật tuy rằng từ nhỏ bị ức hiếp nhưng nó luôn đứng lên chống lại từng người một. Chỉ duy nhất việc con bỏ rơi nó, nó thật sự không còn biện pháp nào chống lại cả."
"Lúc A Luật đuổi theo đoàn người sứ thần Nam Đường để tìm kiếm con, nó gần như gi.ết hết những người đó rồi vẫn không thể tìm ra con. Bởi vốn dĩ không ngờ co lại không đi trực tiếp đến Nam Đường mà lại đi đường vòng để về được đó."
Ta vừa cười vừa đáp lời: "Thần thiếp chẳng qua chỉ là được hưởng chút ít từ phúc khí của hoàng hậu nương nương thôi."
Thái hậu lại hỏi ta: "Vậy bây giờ con có còn nhận nhầm A Luật thành tiểu tướng quân họ Bùi kia không?"
Ta đáp lời: "Đã không còn nữa rồi."
"Thế nên con cứ nhìn xem, trải qua một khoảng thời gian lâu như thế, cho dù người có dáng vẻ giống nhau thế nào đi nữa. Cuối cùng vẫn sẽ có người nhận ra."
Đúng ta có thể nhận ra được, thế thì đã sao. Thái hậu cầm tay ta nói thêm vài lời sau cùng.
"Uyển Thù à, quả thực cái ch.ết của người ấy rất có giá trị. Nhưng con cũng nên hướng chút tầm mắt mình về người trước mặt. Huống hồ gì giờ đây con với người ấy đã là người của hai thế giới rồi."
"Trên đường quay về bắt gặp được ánh sáng mặt trời rực rỡ, nếu mang nó đi so với một loại thuốc chắc hẳn con vẫn thích mặt trời."
"Bởi vì thuốc thì lại quá đắng, nếu bản thân đã không còn bệnh tật. Hà cớ gì phải tiếp tục nếm trải vị đắng của thuốc mà không chọn được sưởi ấm dưới ánh mặt trời ấm áp.
[28]
Nhân lúc Thác Bạt Luật không có ở đây, ta quay trở về Lâm gia một chuyến. Lúc xuất cung ta mang theo một vài cung nữ thân cận của mình.
Khi Thác Bạt Luật còn ở đây, hắn không cho ta động vào Chu Nguyên Dật. Nhưng giờ thì hắn đã rời đi, cơ hội của ta cuối cùng cũng đến, bởi nước xa chẳng thể nào cứu nổi lửa gần.
Thực chất mà nói ta chịu đựng mọi thứ, cố gắng sống đến hôm nay cũng chỉ là vì đợi đến một ngày có thể báo được thù.
Khi đến trước cửa Lâm gia, ta đứng ngẩn người một lúc thật lâu bên ngoài rồi mới bước từng bước đi vào trong.
Ngôi nhà từng có cuộc sống đầy xa hoa cùng với những nụ cười hạnh phúc, giờ đây lại trở nên hoang vắng âm u, lạnh lẽo chẳng khác gì một căn nhà m.a.
Khắp nhà nơi nào cũng dán đầy những lá bùa. Đặc biệt nhất là căn phòng mà ngày trước đại tỷ ta từng ở, trước sau đều quấn những sợi chỉ đỏ niêm phong.
"Hoá ra là ngươi cũng biết sợ à?", ta vừa cười vừa hỏi Chu Nguyên Dật.
Chu Nguyên Dật toàn thân run rẩy nhìn ta.
"Bệ hạ đã hứa sẽ không làm hại đến tính mạng của ta. Nếu cô dám động vào bổn hầu, cô nhất định sẽ phải ch.ết!"
Ta "Ồ" một tiếng, sau đó dùng tay rút chiếc trâm cài trên tóc xuống. Hắn ta có hơi run sợ, có lẽ là vì hắn đang nghĩ đến dáng vẻ lúc gi.ết người giống hệt như một con qu.ỷ của ta.
"Nếu như bổn hầu ch.ết, thiên hạ này nhất định sẽ hỗn loạn. Cô nên vì bách tính mà suy nghĩ thật kĩ đi", hắn dùng những lời lẽ vô cùng đanh thép nói với ta.
Ta đáp lại lời hắn với giọng điệu ẩn chứa đầy sự khinh bỉ.
"Là con người ai rồi cũng phải ch.ết. Đế vương ch.ết thì bách tính cũng sẽ ch.ết. Dù là sớm hay muộn, cái ch.ết ắt hẳn là điều đương nhiên."
Ta lại tiếp tục nói vài câu với hắn: "Xuống dưới âm phủ gặp người của hai nhà Bùi Lâm, nhớ phải dập đầu xin họ tha thứ tội, bởi vì lòng tự trọng của ngươi chẳng còn chút nào trên cõi đời này đâu."
Ở Nam Đường hoàng đế đều xuất thân từ thái tử hoặc chí ít là hoàng tử hay những người có dòng m.áu hoàng tộc, chỉ riêng với Chu Nguyên Dật là ngoại lệ.
Hắn ta là con do một bà vợ lẽ sinh ra, vì để lôi kéo được Lâm gia của ta đứng về phía hắn, hắn đã dày công diễn một vở kịch thâm tình đối với đại tỷ ta. Ít lâu sau thái tử bị phế truất, nhờ vào sự ủng hộ của Lâm gia mà hắn ta được phong làm thái tử.
Qua một thời gian, hắn ta được lên ngôi hoàng đế. Lên ngôi chưa được lâu, hắn càng ngày càng trở thành một con người vô cùng đa nghi. Ngày cho đến đêm, lúc nào cũng sợ có người khác nhìn thấu được mình rồi một ngày nào đó sẽ cướp mất đi ngai vàng của hắn.
Để giấc ngủ được yên bình và tinh thần được thoải mái, hắn ta bắt đầu ra tay gi.ết người vô tội vạ.
Hai nhà Lâm Bùi, toàn tộc có hơn 36 ngàn người, từ ông bà lão tóc đã bạc trắng cho đến đứa trẻ thơ vừa cất tiếng khóc chào đời, hắn đều tiêu diệt sạch, không chừa lại bất kì một ai. Chỉ sau khi tất cả người trong hai nhà Lâm Bùi bị tiêu diệt, hắn mới có được một giấc ngủ yên lành.
Thời điểm này, không hẳn là ta không nghĩ đến việc xúi giục Bắc Lương tiến đánh về phía nam, đè bẹp đất nước Nam Đường ăn thịt người này. Nhưng đến cuối cùng chính sự ngu dốt cùng với tự cao của bản thân hắn đã đánh bại hắn ta.
Ta không muốn làm vấy bẩn nơi mà Thừa Luật của ta đã ngày đêm bảo vệ. Mặc dù cuối cùng, sự hy sinh bảo vệ ấy chung quy là một sự sai lầm.
Ta cầm chiếc trâm cài nhắm thẳng vào cổ của Chu Nguyên Dật, dùng hết sực lực đ.âm nó thật sâu thật sâu vào cổ họng hắn ta. Trong cổ họng vang lên những tiếng ùng ục, hắn ta cố sức vùng vẫy, sự nghẹt thở cùng với đau đớn khiến hắn chẳng còn sức lực để mà kêu cứu.
Từng dòng m.áu nóng chảy trên tay ta, nhớp nháp và đầy kinh tởm. Ta cố gắng dùng lực cho đến khi nhìn thấy đầu còn lại của chiếc trâm cài ở phía bên kia cổ họng.
29.
Sau khi nghe thấy tin tức, thái hậu cuối cùng cũng đã đến, bà ấy nhìn thi thể của Chu Nguyên Dật rồi quay sang nhìn ta khẽ thở dài: "Đúng thực là hồ đồ mà!"
Ta nhìn bà ấy, lẵng lặng bước đi miệng không nói lời nào. Rời khỏi Lâm gia, ta một mình bước từng bước đến bức tường thành cao của thành Kim Lăng. Khi ấy đứng ở trên cao nhìn xuống, ta lại một lần nữa nhìn thấy được Thừa Luật của mình.
Lần này chàng ấy không còn bị treo lơ lửng, không còn bị đánh đập m.áu khắp người, lần này chàng ấy cưỡi một con ngựa to khoác một bộ áo giáp của Bùi tướng quân, ngước nhìn ta rồi mỉm cười.
"Uyển Thù, ta đến đón nàng đây!"
Ta thật sự muốn đặt chân nhảy qua khỏi bức tường thành cao ấy, vì ở phía dưới kia có Thừa Luật của ta đang đứng đón ta, ta chả sợ gì cả. Nhưng bất giác lại bị một đám cung nữ lúc nãy đã lén đi theo phía sau ta giữ thật chặt chân ta, cản ta lại.
Ta lại phải quay về cung, tất cả các cửa ra vào của Trường An cũng đều bị khóa chặt, đó chính là ý chỉ của Thái hậu. Ta đã gi.ết ch.ết Chu Nguyên Dật, thái hậu cũng phải cho các cựu thần của Nam Đường một lời giải thích rõ ràng.
Ta chẳng còn hứng thú gì để tâm đến chuyện đó. Khoảng thời gian này, ta chỉ muốn ngủ. Không lâu sau, từ trong hoàng cung nghe được lời đồn rằng Thác Bạt Luật đã tiêu diệt được toàn bộ Phùng gia chiếm được Bắc Đô. Phùng Ngọc Nhi sau đó đã tự s.át nhưng Thác Bạt Luật đã giữ lại mạng sống cho hai đứa con của cô ta.
Nhưng lúc này ta lại nhìn thấy được Phùng Ngọc Nhi, cô ta quay lại rồi, cô ta đang đứng trước sân Trường An cung của ta. Bước gần đến bên ta khẽ nói vài câu với ta.
"Cô cũng có lòng nhưng chỉ là không thể có quyền tự chủ với bản thân mình mà thôi."
"Phu quân của cô quả thật là một người tốt, chỉ là vì hắn ăn nói vụng về, lại còn thẳng thắn vì thế luôn khiến cho người khác không vừa lòng."
"Uyển Thù, tốt hơn là cô nên quay trở về làm Nguyệt Nương đi."
Ta giật mình thức giấc, cảm giác đấy không phải là một giấc mộng, nó giống như những lời cô ta đã từng nói với ta.
Dạo gần đây ta ngủ càng nhiều, thời gian ngủ lại càng lâu, lâu đến mức khiến cho các cung nữ sợ hãi phải kiểm tra xem ta có còn thở hay là không.
Không lâu sau, cánh cửa Trường An cung cuối cùng cũng được mở ra, Thác Bạt Luật đã quay trở về, trên người hắn ta đầy mùi gió bụi phong trần. Hắn ta quay về, tất cả mọi người xung quanh ai nấy cũng đều trở nên bận rộn.
Trong lúc mơ màng trong giấc ngủ, ta chợt nghe thấy có người nói.
"Dấu hiệu cho thấy sự sống của cô ấy đã dần không còn, giờ chỉ như là một ngọn đèn dầu đặt trước gió."
Thác Bạt Luật không tin là sự thật: "Lúc trẫm rời đi, rõ ràng nàng ấy vẫn còn tốt mà."
Đúng, lúc hắn ta rời đi ta vẫn rất tốt, tỏ ra rất khỏe để hắn ta vui vẻ yên lòng rời đi thật nhanh. Ta chỉ nghe được một đoạn cuộc nói chuyện, dần về sau ta không còn nghe rõ nữa.
Thác Bạt Luật lại bắt đầu cho ta uống thuốc, chén thuốc lần này rất đắng, đắng đến mức một ngụm ta cũng chẳng thể nuốt trôi. Ta thật sự rất muốn nói với hắn rằng đừng làm thế này nữa, nếu còn tiếp tục ta thật sự không kìm chế nổi mà tặng cho hắn chiếc trâm cài tóc giống như đã làm với Chu Nguyên Dật.
Hắn chính là kẻ gián tiếp gây ra cái ch.ết cho Thừa Luật và hại gia đình hai bọn ta tan nhà nát cửa. Nếu không phải vì ta không phải là đối thủ của hắn, ta cũng sẽ không để cho hắn kiểm soát ta như thế. Nhưng giờ đây chút sức lực ta còn chả có được, chỉ có thể ngồi yên để hắn mặc sức hủy hoại mà thôi.
Lát sau, hắn ta không thể tiếp tục đổ thuốc ép ta uống nữa. Hắn đành phải tự uống thuốc rồi dùng miệng mà đút vào cho ta.
Trong lòng ta giờ đây đang cười nhạo hắn, có phải là xem quá nhiều trích đoạn tình cảm của Nam Đường nên đã bị nhiễm vào người rồi không, hắn ta nghĩ cách này có tác dụng với ta sao.
Một lát sau, hắn ta suy nghĩ thật lâu, có lẽ hắn cho rằng không thể ép ta theo cách này được nữa. Hắn không ép ta uống thuốc nữa, mà chỉ cắn lấy đôi môi ta hết lần này đến lần khác. Ta cảm giác mặt của mình có chút ẩm ướt, cứ ngỡ là nước bọt của hắn, những thực ra đó là nước mắt, hắn ta đang khóc.
Một kẻ gi.ết người tàn ác, hắn ta biết khóc sao???
30.
Không biết đã trải qua bao lâu, xung quanh đột nhiên yên tĩnh lạ thường.
Ta chỉ nghe thấy tiếng lá dưới sân xào xạc, khi mở mắt tỉnh dậy đã thấy Thừa Luật trèo tường đi vào phòng ta.
Trên người chàng ấy mặc bộ y phục hệt như bộ y phục vào đêm chàng ấy tặng cho ta chiếc nanh của sói. Chàng ấy nhìn ta khẽ mỉm cười khi cười.
"Uyển Thù, ta…."
"Ta, ta không muốn răng nanh của sói đâu, nên là chàng đừng có đưa nó cho ta."
Ta vội vàng ngắt lời chàng ấy, chàng ấy bỗng sửng sốt.
"Răng nanh gì chứ, ta đến dẫn nàng ra ngoài dạo chơi mà!"
Cuối cùng ta cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, không phải nanh sói thì tốt rồi. Ta vội bước xuống giường, mặc y phục và đi ra ngoài cùng với chàng ấy.
Khi lướt nhẹ qua tấm gương trong phòng, ta nhận ta bản thân mình trong gương lúc này là năm mười lăm, mười sáu tuổi, một cô gái thanh tú xinh đẹp, đệ nhất mỹ nhân của Nam Đường.
Ta nhìn thật kỹ dáng hình một cô nương trẻ tuổi đầy mơ mộng rồi cùng với Thừa Luật nhảy qua tường ra ngoài dạo chơi.
Bọn ta đang ở cùng nhau, cùng cưỡi ngựa, ngựa của chàng ấy đang sải bước trên thành Kim Lăng. Ta ngồi phía sau chàng ấy, tiếng gió thổi khẽ rót nhẹ những âm thành vu vơ vào tai ta.
Một hồi chuông báo tử vang lên từ phía sau, nó vang lên hết thẩy 17 lần. Điều này chính là lời báo đến với dân chúng rằng hoàng hậu đã hoăng [*] rồi.
[*] Hoăng: ch.ết
Ta vô cùng lo lắng, hoàng hậu chính là đại tỷ của ta, tỷ ấy làm sao có thể xảy ra chuyện được chứ.
Nhưng khi ta quay người nhìn lại, ta nhìn thấy tỷ tỷ của mình đang ngồi trong sân đánh đàn, tỷ ấy vẫn sống rất tốt cơ mà.
Cha mẹ ta vẫn đứng ở góc sân nhà cạnh đại tỷ, ta vội nhảy xuống ngựa, lao thật nhanh thật nhanh về phía của bọ họ. Ta thật sự rất nhớ họ.
Bỗng từ nơi đâu vang lên một âm thanh, một tiếng gọi, gọi ta là Nguyệt Nương.
Đây là tên mà ta đã mạo danh người khác, ta đã cố quên nó đi sao người nào đó vẫn còn nhớ đến nó chứ.
Tiếng gọi Nguyệt Nương đến đau xé cả lòng, ta quay người lại, chợt nhìn thấy một chàng thiếu niên đang cưỡi một con sói, tóc buộc đuôi ngựa còn có cả một vết sẹo nhỏ ở trên cằm, đang hướng thẳng đi về phía ta.
Hắn ta bước đến cầm tay ta, nói nhẹ nhàng cẩn trọng: "Nguyệt Nương, chúng ta về nhà thôi."
Ta nghĩ một lúc thật lâu rồi đáp lại lời chàng thiếu niên.
"Cái tên Nguyệt Nương là tên cô con gái của gia đình đã mua ta, ta tên Uyển Thù, không phải Nguyệt Nương."
Dù cho ta cho nói đến khan cả cổ thì hắn vẫn khăng khăng gọi ta là Nguyệt Nương.
Ta còn nói thêm với hắn: "Xin đừng gọi ta là Nguyệt Nương nữa, khoảng thời gian làm Nguyệt Nương là một ký ức đau khổ mà trăm lần vạn lần ta muốn quên đi."
Bị hắn ta ép uống thuốc, bị giam cầm, bị làm nhục trước mặt nhiều người. Những điều đó thật sự rất đau khổ. Hãy quên một cô gái tên Nguyệt Nương từng tồn tại đi, ta chỉ là một cô gái Nam Đường thích đồ ngọt và thích dạo chơi cùng Thừa Luật thôi.
Nghĩ đến tháng ngày đau khổ đó, khóe mắt ta chợt cay. Ta chạy thẳng lao vào vòng tay của cha mẹ. Một nơi mà dù cho bên ngoài là mùa đông tuyết rơi đầy gió, nhưng lòng ta lại thấy ấm áp và an toàn đến lạ.
Họ nhìn thấy ta, dang rộng vòng tay ôm ấp ta đầy yêu thương. Thật sự rất ấm áp, ta vẫn mãi là một Lâm Uyển Thù đầy hạnh phúc. Mãi mãi là như thế, mãi mãi ở bên Thừa Luật, đại tỷ và cha mẹ của ta. Cuối cùng ta cũng đã trở về được nơi mà ta muốn về.