Ngoại Truyện - Thác Bạt Luật - ÁNH TRĂNG SÁNG SAU CÙNG

Ngoại truyện dành cho Thác Bạt Luật

1.

Lúc Thác Bạt Luật vội vàng quay về, Nguyệt Nương vẫn còn đang ngủ.

Mặc dù ở bên ngoài các cựu thần của Nam Đường kiên định đề ra trăm ngàn cách thức để mang nàng đi chịu hình phạt lăng trì*, thế nhưng nàng vẫn còn đang yên bình trong giấc mộng đẹp.

Thác Bạt Luật có đôi phần tức giận, nhưng cũng không tức giận quá là bao.

Năm 16 tuổi nàng ở bên cạnh hắn, hắn của lúc đó vừa tròn 19.

Trải qua 5 năm thời gian, gần như ngày nào họ cũng ở cạnh nhau, má ấp môi kề, rất hiếm có khoảng thời gian mà hai người họ cách xa nhau.

Hắn đã dần đà quen thuộc về sự dịu dàng của nàng, nàng chỉ đôi lần làm trái lại lời hắn. Dẫu cho cả hai lần đó đều khiến hắn tức giận, đến mức gần như chẳng có cách nào để dừng hẳn cơn tức giận thế nhưng mỗi lần nhìn thấy nàng, hắn lại chẳng có cách nào trách móc nàng. Bởi dáng vẻ này, dáng vẻ sống động này của nàng dần khiến cho hắn thầm trộm yêu thích nàng.

Hắn ngồi xuống bên cạnh nàng nhưng gọi mãi vẫn chẳng thấy nàng tỉnh. Cung nữ ở cạnh bên ấp a ấp úng, có chút hoảng hốt nói vài lời với hắn. Người cung nữ bảo rằng, nàng vẫn đang ngủ mê man, từ sau khi bị sảy thay nàng ngủ mỗi ngày một nhiều, mỗi ngày nàng chỉ thức giấc vỏn vẹn 2 canh giờ.

Ngự y ở trong cung đã từng nói rằng mấy năm nay nàng chỉ còn sống nhờ vả vào phần hơi tàn. Giờ đây thù đã được báo, nút thắt trong lòng nàng cũng đã được gỡ bỏ, cơn giận chẳng còn, con người ắt hẳn cũng đã đến lúc rồi.

Đèn đã khô dầu, tiếp tục thế này chỉ còn đôi ba ngày nữa thôi. Hắn chẳng chịu tin điều ấy, rõ ràng trước kia lúc hắn rời đi nàng vẫn còn rất yêu kiều, miệng cứ luôn gọi Thác Bạt Luật ở bên tai của hắn.

Thời gian còn chưa quá 3 tháng, sao lại như ngọn đèn khô dầu được.

Hắn phát tiết, bảo ngự y nhất định phải dùng những thứ thuốc tốt nhất. Nàng không uống được thuốc hắn sẽ tự tay đút cho nàng, không đút thuốc được nữa thì hắn sẽ ngậm thuốc rồi đưa vào miệng cho nàng.

Trước đây lúc hắn trọng bệnh ở trong quân đội nàng đã từng đút thuốc vào cho hắn bằng cách như thế.

Nàng ấy còn từng khóc từng nói khẽ bên tai hắn: "Chàng đừng ch.ết, chàng ch.ết rồi ta biết ôm chân ai bây giờ!"

Nghe thấy nàng ấy khóc hắn vội vàng mở mắt ra thì ngay lập tức nàng ấy lại dừng khóc và xem như chưa có chuyện gì xảy ra.

Hắn thích nhất là nhìn nàng ấy khóc, những âm thanh nhẹ nhàng ngọt ngào hệt vị của đường, con người nàng ấy lúc khóc lại càng ngoan ngoãn hơn, hắn ta có giày vò đến mức nào cũng không là gì cả.

Nhưng giờ đây thuốc đút cũng chẳng thể vào. Hắn bảo tất cả cung nữ lui xuống, ở nơi này giờ đây chỉ còn lại hai người họ. Hắn đặt miệng khẽ bên tai nàng ấy, bảo rằng Phùng Ngọc Nhi đã tự s.át mặc dù hắn chưa bao giờ có ý định muốn gi.ết cô ta. Hắn còn nói rằng Phùng Ngọc Nhi chính là ánh sáng thuở nhỏ của hắn, lúc hắn đói đến mức sắp ch.ết cô ta là người đưa bánh màn thầu vào tay hắn, cô ta còn mời đại phu chữa bệnh cho mẫu thân của hắn. Cô ta đối với hắn mà nói đó chính là đại ân tình.

Thế nhưng cô ta đã tự s.át rồi, cô ta bảo rằng vốn dĩ bản thân mình yêu thích quyền lực nhưng chẳng biết từ khi nào đã yêu đại ca của hắn, đó là một người nam nhân đội trời đạp đất nhưng lại có phần ngốc nghếch.

Dẫu vậy mọi chuyện đã chẳng thể nào quay lại được nữa.

Hắn còn nói rằng sau khi Phùng Ngọc Nhi ch.ết hắn vẫn rất đau buồn, thế nhưng đó chẳng phải là đoạn tình cảm nam nữ nữa.

Gần đây hắn vẫn luôn bồn chồn lo lắng, lúc nào cũng nằm mơ mơ thấy nàng ấy muốn đi cùng Bùi Thừa Luật. Thế nên hắn đã vội vàng ra roi thúc ngựa để mang nàng ấy quay về nhưng hắn chẳng thể ngờ giấc mơ ấy đã thành sự thật.

Hắn ôm lấy nàng trong lòng nhẹ nhàng gọi nàng hai tiếng [Nguyệt Nương].

Mặc dù hắn luôn biết rõ tên của nàng là Lâm Uyển Thù, nhưng hắn vẫn thích gọi nàng là Nguyệt Nương.

Bởi vì chỉ có Nguyệt Nương mới hoàn toàn thuộc về hắn.

2.

Hắn cũng từng nói với nàng lúc còn ở doanh trại Bắc Lương, hắn thật sự đã quá ngốc nghếch, lẽ ra hắn phải sớm đoán ra được cô nương đẹp nhất ở Nam Đường mà Bùi Thừa Luật từng nhắc đến chính là nàng.

Nàng xinh đẹp như thế, đẹp đến mức mà một doanh trại phủ đầy bùn bẩn cũng vì sự xinh đẹp đó của nàng mà có thêm vài phần màu sắc.

Mặc dù khoác lên người nàng là bộ y phục lấm lem rách rưới, nhưng sau khi tắm rửa sạch sẽ thì thân thể đó lại tỏa ra một mùi hương hệt mùi dược liệu đầy dễ chịu.

Chỉ có điều là hắn vẫn nghĩ rằng nữ tử Nam Đường nào cũng sẽ có mùi hương đó trên người, bởi hắn chưa từng chạm vào người phụ nữ Nam Đường nào ngoài nàng thế nên hắn mãi mãi không thể biết được mùi hương này chỉ có duy nhất trên người của nàng.

Mỗi khi có nàng ở bên cạnh, hắn lúc nào cũng có thể yên tâm đi vào giấc ngủ. Dẫu rằng biết rõ cũng sẽ đến lúc nàng dùng chiếc trâm cài tóc đâm thẳng vào cổ họng hắn, nhưng hắn chỉ mới vừa cử động, nàng lại không dám hành động thêm nữa.

Sau đó, hắn quay về Bắc Lương làm thái tử. Hắn đã từng nghĩ đến việc bỏ nàng ở lại doanh trại vì dù sao thì nàng một vật cống nạp nhỏ bé thế nhưng từng tiếng từng tiếng A Luật vang bên tai, khiến cho hắn vừa nhẫn tâm lại vừa mềm lòng.

Đến sau cùng, hắn cũng dẫn nàng cùng quay về, đinh ninh xem nàng là thế thân để giữ nàng ở lại.

Suy cho cùng, ngoại trừ gương mặt có vài phần giống với Phùng Ngọc Nhi thì những thứ còn lại nàng vốn dĩ cũng đã thật sự giành được sự yêu thích từ hắn. Vừa yêu kiều lại vừa mềm mại, đặc biệt khi bật khóc lại xinh đẹp vạn phần.

Hắn cứ ngỡ rằng sẽ cùng nàng sống tiếp như thế đến hết cuộc đời. Trong những tháng ngày ảm đạm ấy, nàng đã từng bước từng bước cùng hắn vượt qua biết bao thăng trầm. Dẫu hắn có đi đến bao xa chăng nữa, cũng sẽ nhớ đến vẫn còn có một cô nương ở nơi đó để đợi hắn quay về.

Cuối cùng thì cũng có người đợi hắn, nhưng sau đó nàng ấy trốn chạy rồi.

Thực sự hắn đã rất hối hận, lẽ ra đêm đó hắn không nên sỉ nhục nàng như thế. Thế nhưng hắn vẫn luôn nghĩ, nàng lúc nào cũng ngoan ngoãn nghe lời phục tùng hắn, nhất định sẽ không có chuyện gì.

Hắn đuổi kịp theo những sứ giả của Nam Đường, nhưng lại chẳng tìm thấy được nàng. Hắn nhất quyết cho rằng bọn họ đang một mực giấu nàng đi thế là đã b.ăm nhỏ từng người từng người một.

Lúc hắn gi.ết đến người có tên gọi Tề Văn, Tề Văn nói rằng đã nhớ ra nàng là ai, nàng là vị hôn thê của Bùi Thừa Luật, hắn còn nói hai người bọn họ sắp thành thân rồi.

Lúc này hắn mới thật sự biết rõ mình chính là thế thân, là hình bóng của Thừa Luật bên cạnh nàng.

Từng tiếng gọi A Luật đầy mềm dẻo ngọt ngào hóa ra không phải là dành cho hắn, mà đó là dành cho Bùi Thừa Luật.

Tức giận không? Đương nhiên hắn rất tức giận, giận đến mức muốn ngay lập tức bóp ch.ết nàng.

Từ trước đến nay, hắn vẫn luôn nổ lực để chứng minh rằng bản thân mình của là một người con tốt của Bắc Lương và mong muốn nhận được bất kì điều gì từ phụ hoàng. Hắn vì chuyện đó mà đã phải trả giá rất nhiều, chịu đựng rất nhiều thương tổn, đổ ra chẳng biết bao nhiêu là m.áu. Thế nhưng nàng lại chẳng hề nhìn thấy Thác Bạt Luật mà chỉ xem hắn thành dáng vẻ của một người nam nhân khác đằng đẵng ngần ấy năm trời.

Nhưng khi hắn nhìn thấy một vùng hoang vu trơ trội, hắn lại sợ nàng phải ch.ết trong miệng lang sói nơi này.

Tề Văn nói rằng nàng biết rõ tường tận sự thật về việc cả hai nhà Lâm Bùi bị diệt vong vì thế nhất định sẽ quay lại để báo thù.

Nghe thấy lời đó, hắn ngay lập tức tin là thật, vội vàng lên ngựa hướng thẳng đi về Định Châu.

Bách tính ở Định Châu quả thực vô cùng cứng cỏi chỉ đang tiếc là chủ soái bảo vệ thành đô của họ lại cực kì vô dụng.

Nếu như đổi lại là Bùi Thừa Luật nhất định hắn chẳng thể nào đánh thắng được.

Nghĩ về Bùi Thừa Luật, hắn lại có chút tiếc thương, tiếc thương đến mức hắn hi vọng rằng người thiếu niên ấy là người Bắc Lương.

Ba bốn năm trước, hắn từng một lần đến Định Châu để thăm dò tình hình, bởi vì không nhịn được cả đám người đang ức hiếp một người già thế là hắn đã ra tay. Mặc dù đã cứu được ông già ấy, nhưng suy cho cùng phép vua vẫn chịu thua lệ làng, hắn đã phải chịu vài vết đao trả thù từ bọn người kia.

Hắn ta băng bó lại vết thương sau đó là tiếp tục chạy, nửa đường đi hắn đã gặp được Bùi Thừa Luật. Bùi Thừa Luật chỉ thoáng nhìn qua đã biết rõ hắn là người Bắc Lương nên cả hai người họ đã ngay lập tức giao đấu.

Bùi Thừa Luật kéo chiếc răng nanh sói của hắn đeo bên người đồng thời hắn cũng kéo lấy túi thuốc trên người Bùi Thừa Luật.

"Ngươi bị thương rồi, còn đánh tiếp nữa ta có chiến thắng cũng chẳng vẻ vang gì đâu", Bùi Thừa Luật chủ động dừng tay.

Hắn cũng không tiếp tục hiếu chiến mà nhanh chóng chạy trốn vào một con hẻm nhỏ với một vết thương không ngừng chảy m.áu mà bên cạnh hắn chỉ có một túi thuốc nhỏ.

Ngay lập tức hắn mở túi thuốc ra, mặc kệ bên trong nó là gì, hắn vội vàng lấy một nửa cho vào miệng để nhai, một nửa còn lại hắn dùng để đắp lên vết thương. Không ngờ rằng chỉ lát sau m.áu đã ngừng ch.ảy.

Nhìn vào túi thuốc có thể thấy nó do một người con gái tỉ mỉ làm ra, mùi dược liệu từ bên tỏa hương thoang thoảng, một lúc lâu sau dường như vết thương đã khá hơn nhiều.

Về sau, túi thuốc lại vô tình bị lạc mất, ngày mà túi thuốc bị lạc mất cũng là ngày nàng bị đưa đến doanh trại Bắc Lương, thế nên hắn lại càng không muốn tìm túi thuốc, bởi vì có nàng là đủ rồi.

Sau lần không đánh không quen biết nhau với Bùi Thừa Luật, cả hai người cũng có đôi lần gặp mặt nhau. Bùi Thừa Luật mời hắn uống rượu, đó là Bạch Trụy Xuân một loại rượu nổi tiếng ở Nam Đường. Hắn mời Bùi Thừa Luật ăn thịt, thịt là do chính tay hắn ta nướng, mùi vị của nó chẳng khác gì với các tửu lầu.

Những ngày ngắn ngủi ấy cũng có lẽ là những ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời hắn. Nhưng kẻ thù sau cùng vẫn là kẻ thù, hắn ta lớn lên từ tu la tràng* nên điều hắn rõ nhất chính là quy tắc sinh tồn. Hắn không giống Bùi Thừa Luật, một người tự nhiên cởi mở, chỉ biết ra chiến trường chống lại kẻ thù, không hề biết đến sự nham hiểm của lòng người.

*修罗场 - Tu la tràng: nơi diễn ra cạnh tranh khốc liệt, người chết ta sống, cũng như ván đồ sát mà mỗi người là một phe, ai tham gia hẳn là chết hoặc bị thương.

Năng lực cao hơn chủ đó chính là điều cấm kỵ, chỉ tiếc là cả nhà Bùi gia họ đã quá ngây thơ, quá tin người. Chỉ bằng một lời nói dối ở nơi xa vạn dặm đã khiến cho cả tộc họ bị diệt vong.

3.

Khi hắn nói đến đây, nàng đã di chuyển ở trong vòng tay hắn. Hắn liền không dám nói nữa, bởi Thừa Luật chính là điểm yếu của nàng, mỗi khi chạm vào nó sẽ khiến nàng bị tổn thương, tổn thương đến mức làm hại đến tính mạng.

Thân thể giờ đây của nàng đã có đôi phần lạnh lẽo, lạnh hệt như cái đêm mà hắn nhìn thấy nàng ở doanh trại. Từ lúc ấy, vốn dĩ hắn đã quyết chẳng muốn gặp lại nàng thêm một lần nào nữa. Vốn dĩ nàng chẳng hề để tâm đến hắn, lúc nàng đến ám sát Chu Nguyên Dật rõ ràng là hắn đang ngồi sừng sững nơi ấy thế nhưng nàng không hề phát hiện ra.

Lúc đầu hắn vốn nghĩ rằng nàng đang diễn giả vờ không nhìn thấy hắn, sau đó hắn mới thật sự phát hiện quả thực nàng chẳng hề nhìn thấy hắn.Bởi vì không để tâm nên mới không nhìn thấy nhau.

Muốn bóp nát nàng thành từng mảnh vỡ sao?Đương nhiên là hắn muốn, hắn hận đến mức muốn nghiền nát xương nàng ra thành từng mảnh vụn. Nhất là khi hắn hỏi nàng có phải đang xem hắn như là Bùi Thừa Luật không, nàng lại chẳng hề do dự mà ngay lập tức trả lời là phải. Thà rằng nàng cứ do dự một lúc rồi hãy thừa nhận biết đâu hắn cũng không tức giận đến thế. Hắn ra lệnh ném nàng lại vào doanh trại, nhưng lại bảo thân tín của mình đưa nàng đi.

Và như thế tất cả mọi người đều sẽ biết nàng là nữ nhân của hắn, đương nhiên sẽ không một ai dám chạm vào nàng. Vốn dĩ tưởng rằng nàng sẽ cầu xin thương xót giống như trước, nhưng nàng lại chỉ đâm đầu vào cắn xé Chu Nguyên Dật.

Sau đó, hắn đến doanh trại, uống thật nhiều rượu, nhìn thấy nàng hắn lại muốn có được nàng.

Hắn đang trong khoảng thời gian trẻ trung đầy mạnh mẽ, còn nàng lại là người hắn ta nuôi dưỡng rồi chọn lọc từ những người được cống nạp, thế nên những nữ nhân khác hắn chẳng nhìn trúng một ai. Ngay cả việc cưới Phùng Ngọc Nhi cũng khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.

Vốn dĩ hắn muốn dùng việc đó để cho nàng một lối thoát. Nhưng dù sao thì nàng cũng là thê thiếp của hắn, có hầu hạ phục vụ hắn thì đã sao, nhưng nàng lại nói nàng mang thai con của hắn, xin hắn đừng làm tổn thương nàng. Ấy thế mà nàng lại chẳng nhận ra hắn, không những thế còn xem hắn thành người đàn ông khác.

Hắn chạm nhẹ vào vùng bụng dưới của nàng, nhưng lại thấy thấy nó không hề phình to, nghĩ rằng nàng đang lừa dối mình, hắn đã cắn thật mạnh nàng và xem nó như là sự trừng phạt thích đáng.

Đến mức như thế, nàng vẫn không nhận ra hắn. Nàng chỉ khóc, khóc đến mức nước mắt ướt đẫm mặt hắn và đúng như dự đoán hắn chính là một thế thân.

Chỉ bằng một ánh nhìn, hắn đã ngay lập tức nhận ra được nàng. Nhưng nàng lại chẳng hề nhận ra được hắn dù hai người đã thân mất đến như thế. Nếu như nàng không phải thật sự mang thai, hắn nhất định sẽ không để tâm đến nàng, nhất định sẽ không.

Sau khi nhận định nàng chính xác đã mang thai, hắn phong cho nàng là chiêu nghi, để nàng sống trong Trường An điện yên tĩnh nhất. Từ bé đến giờ, hắn và mẫu thân vẫn luôn phải trải qua cuộc sống vô cùng gian khổ, thế nên hắn tuyệt đối sẽ không để cho nàng cùng với đứa con của mình phải chịu một chút khổ đau nào.

Hắn mang đến cho nàng một niềm kiêu hãnh tối cao, nhưng nàng lại quỳ xuống khóc trong đau đớn tột cùng cầu xin hắn buông tha cho nàng.

Bởi lẽ nàng cho rằng, nàng thế này sẽ khiến cho gia tộc nhà nàng cùng vời Bùi gia vướng phải tội cấu kết kẻ địch. Hắn biết rõ tất cả nhưng lại không hề thu hồi lại phong thánh đã ban.

Chu Nguyệt Dật cầu hòa xin hàng, vì thế lúc này hắn không thể gi.ết gã ta, nếu không thì Nam Chiếu, Tiên Lạc sẽ khó lòng mà đầu hàng hắn.

Tương lai của hắn và nàng vẫn còn rất dài, đến một ngày nào đó hắn nhất định sẽ để cho nàng có được tất cả những điều nàng muốn.

Nhưng sau đó, nàng lại không chịu gặp hắn, hắn chỉ có thể đợi đến lúc nàng đi ngủ mới đến gặp nàng, rồi lại vội vội vàng vàng rời đi khi nàng tỉnh giấc.

4.

Đêm giao thừa hôm ấy, với hắn mà nói là một đêm vừa vui lại vừa buồn.

Nếu như hắn biết được ngày hôm ấy hắn sẽ gặp được thuộc hạ của Bùi Thừa Luật thì tuyệt đối hắn sẽ không để nàng đi.

Dẫu rằng nàng vẫn còn muốn gi.ết ch.ết Chu Nguyên Dật nhưng khi hắn kéo nàng lại nàng chẳng hề vùng vẫy mà ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh hắn. Dưới ánh nhìn của nhiều người như thế, hắn lại không kiềm lòng được mà giấu tay nàng vào tay áo của mình.

Tuy rằng chỉ là nắm lấy tay nàng thôi nhưng hắn lại chẳng biết rằng bản thân mình là kẻ dễ dàng hài lòng mọi thứ đến thế. Trước đây hắn hận đến mức muốn nuốt trọn lấy nàng, nhưng giờ này chỉ nắm được tay nàng thôi với hắn cũng đã là quá đủ rồi.

Hắn quyết định đêm nay ở lại Trường An điện cùng nàng, hắn muốn cùng nàng nói chuyện thật vui vẻ.

Nhưng tên thích khách kia lại mắng mỏ nàng khiến nàng phải sinh non. Đó là một tiểu cô nương đã thành hình, lúc rơi xuống vẫn còn hơi thở đầy yếu ớt. Thế nhưng vì đứa trẻ quá yếu ớt, nó còn chưa cất tiếng khóc đầu đời thì đã từ từ lạnh dần trong vòng tay của hắn.

Thái hậu an ủi hắn rằng, cả hai người vẫn còn trẻ sẽ vẫn còn cơ hội có rất nhiều rất nhiều con, chỉ cần nàng cố gắng bồi dưỡng thân thể thì sẽ có một ngày lại có thể mang thai.

Nhưng nàng lại chẳng chịu uống thuốc, ngày dần trôi nàng lại càng buông ánh nhìn lạnh giá hơn về phía hắn. Ngay sau đó hắn đã ép buộc uy hiếp nàng, lúc ban đầu nàng còn cố gắng vùng vẫy chống cự. Nhưng dần về sau, nàng chỉ ngủ, chìm sâu vào giấc ngủ, cũng thật may mắn sức khỏe nàng cũng ngày một được tốt lên.

Đáng nhẽ ra lúc đó hắn phải nghĩ đến chuyện sức khỏe nàng được hồi phục không có nghĩa là nàng thật sự khỏe mạnh. Trong người nàng bệnh cũ vẫn còn chưa khỏi, cái bệnh mà chẳng có một ngự y nào xem ra được, căn bệnh đã vô phương cứu chữa rồi.

Ngày hắn muốn thị tẩm nàng thêm một lần nữa, nàng quả nhiên đã chẳng còn một hứng thú nào. Thế là hắn chỉ đành ngồi dưới ánh đèn đọc sách, đợi đến lúc nàng thật sự đã sẵn sàng nhưng lại không ngờ nàng lại chìm sâu vào trong giấc ngủ.

Hắn cũng chẳng còn nhớ đây là lần thứ bao nhiêu nàng phớt lờ không đếm xỉa hắn, đến mức hắn chẳng còn muốn nuông chiều nàng nữa rồi. Hắn lại vùi mình vào cổ nàng, ở nơi này của nàng có một mùi rất thơm. Bất kể là da hay là tóc nàng đều tỏa ra một mùi hương rất dễ chịu, và thế là nàng ấy tỉnh dậy rồi.

Điều không thể ngờ đến với hắn lần này chính là hắn nhận được sự hồi đáp từ nàng, thậm chí nàng còn gọi tên của hắn chứ chẳng hề coi hắn thành Bùi Thừa Luật của nàng.

Đêm hôm áy, dường như họ đã quay trở về những tháng ngày còn ở trong doanh trại, tình ý mặn nồng, quyến luyến chẳng nỡ rời xa. Những ngày tháng sau đó, hai người họ ngày càng ân ái, hệt như cá gặp nước, tựa chim tìm đúng tổ để bay về.

Hắn cũng đã từng hoài nghi nàng, nhưng đến sau cùng mọi sự hoài nghi lại dần tan biến mất đi bởi sự dịu dàng hiền hòa của nàng.

Lúc hắn đi bình ổn phản loạn, nàng vẫn là đi gi.ết Chu Nguyên Dật. Thủ đoạn tàn độc chẳng hề giống với nàng, mọi sự dịu dàng hiền hòa nàng đối với hắn chỉ đều là đang lừa dối hắn. Nàng chưa bao giờ quên đi Bùi Thừa Luật, cũng chưa từng đặt một kỳ vọng nào ở hắn, đến sau cùng hắn vẫn là thảm hại đến như thế.

Bùi Thừa Luật để lại vết thương trên cằm của hắn, còn nàng nàng để lại vết thương thật sâu trong lòng của hắn.

Có lẽ đây cũng là báo ứng của hắn, báo ứng cho tất cả những gì hắn đã làm với nàng.

5.

Gió thổi hất tung cả cánh cửa, hắn đuổi hết cung nữ ra ngoài, hắn chuẩn bị nhốt nàng lại nhưng nàng lại đột nhiên tỉnh giấc, nhìn vào ánh trăng khuyết bên ngoài cửa nàng vội kêu: "A Luật!"

Hắn cứ tưởng rằng nàng đã khỏe lại, nhưng nàng lại tiếp tục nói: "Ta không muốn răng nanh sói, chàng đừng đưa nó cho ta."

Răng sói! Hắn vẫn nhớ rõ chiếc răng sói đã bị Thừa Luật lấy đi mất, cứ tưởng rằng Bùi Thừa Luật sẽ vứt nó đi nhưng chẳng thể ngờ Bùi Thừa Luật lại đưa nó cho nàng.

Hóa ra hai người họ đã ở bên nhau lâu đến thế, nàng hướng về phía cảnh cửa mà nói chuyện, nhưng ở nơi đó căn bản chẳng hề có một ai.

Nàng đứng dậy, tự mặc y phục lên cho mình, chải tóc búi lại thành dáng vẻ của một thiếu nữ, sau đó là bước đi ra phía ngoài cửa. Hắn dùng hết sức ôm chặt lấy nàng, hắn vẫn biết rõ nàng thế này là đang hồi quang phản chiếu* nhưng hắn vẫn muốn giữ nàng ở lại.

*回光返照 - Hồi quang phản chiếu: hồi dương (từ 1 người bệnh tật, hấp hối bổng nhiên trở nên khoẻ mạnh khác thường, từ 1 người chết bổng nhiên sống lại).

Thiên tử nổi giận, xác thân trôi xa ngàn dặm. Hắn gầm thét ở ngay trước cửa, cấm quân cũng đang bao vây cung Trường An đầy sát khí, cố gắng hết sức để xua đuổi hết yêu ma quỷ quái đến muốn bắt nàng đi.

Những điều này dường như có đôi chút tác dụng, nàng ấy dừng lại, hắn vội vàng ôm nàng trở lại giường, nhưng nàng lại ngày một yếu đi, thân thể lại ngày càng lạnh dần trong vòng tay hắn.

Hắn chỉ có thể gào thét hết lần này đến lần khác: "Nguyệt nương!"

Đêm sau cùng ở Bắc Lương, nàng từng nói rằng nàng đang ngắm ánh trăng sáng, nhưng nàng lại không biết được rằng, hắn đang ngắm nhìn nàng bởi vì nàng chính là ánh trăng sáng trong lòng của hắn.

Hắn vốn dĩ trưởng thành trong vũng bùn lầy, đến cả bản thân mình hắn cũng cảm giác chính mình rất bẩn thỉu, hắn không thể tin được rằng một ngày hắn cũng có được một ánh trăng sáng cho riêng mình. Nhưng đợi đến khi hắn nắm lấy được ánh trăng của riêng mình thì mọi thứ đã quá muộn.

Cuối cùng nàng cũng mở mắt, nhìn hắn khẽ thì thầm, hắn không nghe rõ những gì nàng nói nên cố gắng áp sát vào đôi môi của nàng, cuối cùng hắn cũng nghe được những lời từ nàng: "Ta không thích những thứ đắng cay, ta thích ăn những món thật ngọt ngào!"

Sau câu nói, nàng chẳng còn thở nữa, một nụ cười đọng lại nơi khóe miệng chẳng biết được rằng có ai ở bên cạnh đã đưa cho nàng một phần mật ngọt.

*Chú thích xưng hô:

1. Hắn: Thác Bạt Luật

2. Nàng: Nguyệt Nương / Lâm Uyển Thù