Chương 5 - ÁNH TRĂNG SÁNG SAU CÙNG

[21]

Sau bữa tiệc tối, bọn ta cùng nhau đi đến Thừa Thiên Lâu, đứng ở nơi này có thể ngắm nhìn được toàn bộ khung cảnh thành Kim Lăng.

Đường phố đầy náo nhiệt, có diễn kịch có ca hát tạp kĩ, bách tính tụ lại khắp đường phố reo hò rộn rã. Nhưng ta đều thờ ơ với tất cả, bởi thứ mà ta đang quan tâm chính là người mang họ Thác Bạt kia.

Trước đây, đại tỷ cùng với Chu Nguyên Dật cũng đã từng ở nơi này tiếp kiến thần dân. Khi ấy, ta cùng với Thừa Luật nhân cơ hội họ không để ý mà lén trốn ra ngoài đường phố để vui chơi.

Bọn ta cùng nhau xem tạp kỹ, nghe nhạc kịch cùng nhau thưởng thức rất nhiều món ngon, phụ thân từng nói với ta, nhìn dáng vẻ này của ta chẳng hề giống với một tiểu thư khuê cát chút nào. Khi ông ấy tức giận còn muốn phạt đánh ta nữa.

Đại tỷ là người luôn luôn đứng ra bảo vệ ta, luôn ở trước mặt phụ thân nói thay cho ta: "Lâm gia có con là tiểu thư khuê cát là đủ rồi, Uyển Thù của chúng ta chỉ cần thấy vui vẻ là được."

Giờ đây trên Thừa Thiên lâu này đã không còn đại tỷ, ở dưới đường phố nhộn nhịp kia cũng đã chẳng còn có Thừa Luật nữa.

Ta quay đầu nhìn về phía Chu Nguyên Dật, bên cạnh hắn ta lại vừa có thêm vài mỹ nhân, bọn họ cười nói vui vẻ chẳng hề quan tâm đến những thứ xung quanh.

Hắn chính là người nam nhân mà đại tỷ ta từng trao trọn trái tim chân thành. Nhưng khi hắn ở trong căn nhà cũ của Lâm gia ngày trước, hắn có từng gặp ác mộng hay chăng?

Ta bất giác bước đi về phía hắn, ngay sau đó đã bị một bàn tay to khỏe níu giữ lại. Ta quay đầu lại, phát hiện người đang giữ tay ta chính là Thác Bạt Luật.

Vừa nãy rõ ràng hắn đang nói chuyện cùng với các đại thần, sao đột nhiên lại chú ý đến ta. Hắn nắm chặt lấy tay ta, giấu trong ống tay áo rộng của hắn, rồi lại tiếp tục nói chuyện cười đùa các đại thần. Không có bất kì người nào có thể phát hiện ra hắn đang làm gì với ta.

Cũng giống như ở doanh trại Bắc Lương năm đó, phó tướng đang bên ngoài lều trại báo cáo tình hình quân sự, phía bên trong hắn lại ôm lấy ta, nghe những âm thanh ta gọi nhẹ nhàng bên tai "A Luật". Khoảnh khắc ấy má ấp môi kề, đầu tựa vào nhau, quấn quýt chẳng rời.

Có lẽ hắn không muốn ta gây chuyện ở nơi này vì biết đâu ta lại đâm Chu Nguyên Dật thêm một lần nữa. Đây là thiên hạ của hắn, mọi thứ đều chưa hoàn toàn ổn định đương nhiên hắn sẽ không cho phép có bất cứ sai lầm nào xảy đến.

Ta lặng lẽ đứng nép bên cạnh hắn, ngoan ngoãn phục tùng như trước. Khi tiếng pháo hoa vang lên trong đêm tối, tất cả mọi người đều ngước nhìn, pháo hoa cháy rực thắp sáng nửa bầu trời.

Ngay khoảnh khắc pháo hoa biến mất, bỗng nhiên một nhóm sát thủ lao tới từ mọi phía. Tất cả mọi người đều sợ hãi bỏ chạy tán loạn, nhưng Thác Bạt luật vẫn đứng im ở đấy, tay hắn vẫn nắm chặt tay ta, ta không hề cảm nhận được chút sợ hãi nào từ hắn.

Có vẻ như hắn cũng đã lường trước được tất cả mọi việc. Đúng như dự đoán, binh lính Bắc Lương nhanh chóng xuất hiện. Đám s.át thủ chưa kịp tiến đến gần ta thì đã phải gục ch.ết dưới kiếm của binh lính Bắc Lương.

Một tên sát thủ bị thương nặng cố tiến lại gần ta, phun một dòng m.áu đỏ vào người ta.

"Lúc cô nịnh nọt quỳ dưới chân kẻ thù không cảm thấy có lỗi với Bùi tướng quân sao?".

Hoá ra tên s.át thủ này là tướng dưới trướng của Thừa Luật trước kia.

Tiếp đó, hắn quay sang mắng chửi Thác Bạt Luật.

"Tướng quân có thiện cảm với ngươi, nhưng ngươi lại gián tiếp tạo tin đồn vu oan cho ngài ấy. Dù cho ngươi có thắng được cả thiên hạ này, ngươi cũng chỉ là một tên ác nhân lòng lang dạ sói."

Thác Bạt Luật lộ rõ vẻ khinh thường nhìn tên s.át thủ.

"Để có thể chiến thắng trước kẻ thù, chiến lược đầu tiên chính là phải dùng mưu kế để hạ thế lực kẻ thù. Thứ nhì là đánh bại kẻ thù bằng ngoại giao. Tiếp sau đó mới dẫn binh tấn công chiếm lấy mọi thứ. Thứ mà gi.ết ch.ết hắn ta không phải là ta, mà chính là sự ngây thơ khờ khạo của hắn."

Ngay lập tức đầu của tên s.át thủ bị lưỡi đao sắc nhọn lướt ngang qua, m.áu bắn tung toé vào y phục của ta và Thác Bạt Luật.

Trong cơ thể ta đột nhiên có dòng m.áu ấm chảy xuống chân. Trước khi ngất đi, ta nhìn thấy ánh mắt đầy hoảng sợ của Thác Bạt Luật.

Bàn tay của hắn ôm chặt lấy eo ta, chặt hơn bao giờ hết. Ta không nghe thấy hắn nói gì, chỉ nhìn vào khẩu hình của hắn mà đoán rằng hắn đang gọi ta bằng cái tên của trước kia: "Nguyệt Nương."

22.

[Trong giấc mơ của Lâm Uyển Thù khi bị hôn mê]

Cuối cùng ta cũng đã gặp lại được Thừa Luật.

Chàng ấy trèo qua tường Lâm Phủ để gặp ta, bọn ta trốn trong một căn gác nhỏ, chàng ấy đã đưa cho ta một chiếc nanh sói rất đẹp.

"Quà ta tặng cho nàng đó, đeo nó vào có thể xua đuổi được tà ma."

Chàng ấy nhẹ nhàng cẩn thận đeo chiếc nanh sói vào cổ ta.

"Thứ này là gì thế, chàng lấy được nó ở đâu đấy?", ta ngước nhìn chàng ấy vẻ mặt đầy tò mò.

Thừa Luật kiêu ngạo trả lời: "Là nanh sói, ta đã gặp một thiếu niên của Bắc Lương ở vùng biên giới. Cậu ấy trông rất giống ta. Trong lúc bọn ta giao chiến ta đã giật nó ra khỏi người cậu ấy, có điều là...."

"Có điều làm sao?"

Thừa Luật cười ngượng ngùng: "Có điều là túi thuốc mà nàng đưa cho ta đã bị cậu ta giật mất rồi."

Ta tức giận đi đến đấm chàng ấy một cái: "Sao chàng có thể để thứ ta tặng cho chàng rơi vào tay nam nhân khác chứ? Hắn ta lấy thứ gì thì lần sau chàng nhớ phải tìm cách lấy lại cho ta đó."

Chàng ấy lắc đầu: "Dường như cậu ta phát bệnh nên đã nuốt hết số thuốc trong túi rồi".

"Thật không tin được, đó là thuốc để ngửi không phải để nuốt đâu.", ta vừa giận nhưng lại vừa mỉm cười đáp lời chàng ấy.

"Không sao không sao cả, nhờ nuốt số thuốc ấy mà hình như cậu ta đã khỏi bệnh, thuốc cũng có tác dụng đó chứ."

Lòng ta lại cảm thấy có chút bất an: "Có nghĩa là ta đã gián tiếp cứu sống một kẻ địch."

Thừa Luật nhẹ nhàng sờ đầu ta: "Trên chiến trường thì mới là kẻ thù. Đừng lo lắng, chỉ cần ta ở đây, Bắc Lương nhất định sẽ không thể vượt qua Định Châu đâu."

Ta chạm vào chiếc nanh sói có khắc chữ "Luật" trên đó, nghĩ rằng đây có lẽ là tên của thiếu niên ấy.

Thừa Luật cũng kể cho ta nghe vài điều về chàng thiếu niên tên Luật này.

Chàng ấy nói rằng đó là một thiếu niên đầy mạnh mẽ, có thể gi.ết ch.ết Lang Vương chỉ với tay không, chiếc nanh mà nàng đang có chính là của Lang vương đây.

Chàng ấy nói Luật không biết uống rượu, Bạch Truỵ Xuân của Nam Đường chúng ta cậu ấy chỉ ước hai ngụm đã cảm thấy chóng mặt.

Chàng ấy cũng nói rằng đã kể cho Luật nghe về ta, nói ta là cô gái hoạt bát, xinh đẹp, là cô nương dễ thương nhất Nam Đường và là một cô gái xinh đẹp có thể khiến cả Bắc Lương phải tròn mắt kinh ngạc.

Cuối cùng chàng ấy nhẹ nhàng ôm ta vào lòng khẽ nói: "Uyển Thù, đợi khi ta và phụ thân lấy lại được mười ba châu, đến lúc đó chúng ta sẽ thành thân".

Ta lẩm bẩm: "Để lấy lại được 13 châu cần khoảng thời gian rất lâu mới giành lại được. Chàng không muốn thành thân với ta thì cứ nói thẳng ra đi."

Chàng ấy mỉm cười, nhìn thẳng vào ta, nhẹ nhàng hôn trao cho ta một nụ hôn: "Uyển Thù, đến cả trong mơ ta cũng mong được thành thân cùng nàng."

Mặt ta chợt đỏ bừng như hoa hải đường nở vào mùa xuân. Lúc ấy, chẳng ai biết được chàng thiếu niên tên Luật mà Thừa Luật nhắc đến lại chính là Thác Bạt Luật.

Ta không hề biết rằng cuộc đời của ba người bọn ta lại có sự gắn kết với nhau. Một năm sau đó, Thác Bạt Luật một thành viên của quân đội Bắc Lương xuất hiện trước mặt ta.

Khi ấy ta mới biết hắn chính là chàng thiếu niên mà Thừa Luật từng nhắc đến. Cho dù lúc đó hắn không chọn ta, ta cũng sẽ tìm cách để có thể ở lại bên cạnh hắn.

Không chỉ vì hắn giống Thừa Luật mà hơn thế nữa ta biết rõ một điều, chỉ có ở bên cạnh hắn, ta mới có thể sống sót cho đến ngày có thể trốn thoát.

Một người có thể tay không gi.ết được Lang Vương thì sao có thể là một kẻ tầm thường được? Ta hạ thấp mình quỳ dưới chân hắn, mang chiếc nanh sói kia vùi sâu dưới vùng đất Bắc Lương.

23.

Khi ta tỉnh dậy, ngoài trời đang có tuyết rơi.

Cung nữ nói rằng ta đã hôn mê ba bốn ngày rồi. Ta bất giác chạm vào bụng mình và đúng là đứa nhỏ đã không còn. Một đứa trẻ có được nhờ vào thuốc đã mãi mãi không còn, khi tiết trời chỉ vừa vào xuân.

"Nương nương đừng đau lòng, người vẫn còn trẻ, nhất định sẽ lại có con cùng với bệ hạ", cung nữ đứng bên cạnh an ủi ta.

Ta im lặng, mắt hướng nhìn tuyết đang rơi ngoài cửa sổ cho đến khi Thác Bạt Luật từ ngoài bước vào. Tất cả nô tỳ trong cung đều rời đi, chỉ còn lại ta và hắn. Hắn cầm bát thuốc đưa cho ta nhưng ta lại không muốn uống.

Hắn cầm thuốc đút vào miệng ta: "Nếu nàng uống một ngụm thuốc, thì một người trong số bọn họ ngoài kia có thể giữ được mạng sống."

Ta đáp lại lời hắn: "Thế thì tất cả cùng ch.ết đi."

Hắn đặt bát thuốc xuống và đứng dậy. Ta tưởng rằng hắn ta sẽ rời đi, nhưng lại không ngờ hắn trực tiếp kéo ta dậy, khóa chặt ta trong vòng tay, bóp chặt miệng ta rồi đổ thuốc xuống.

Ta bị sặc nước rồi ho liên tục. Trước khi rời đi, hắn dùng ngón tay xoa xoa môi của ta: "Lâm Uyển Thù, nàng sống hay là ch.ết đều phải có sự cho phép của ta. Thứ mà nàng nợ ta vẫn còn chưa trả hết đâu."

Ta nhìn sang hắn ta: "Ta nợ ngươi cái gì chứ?"

Ta không cảm thấy mình nợ hắn ta điều gì cả. Ta là Phùng Ngọc Nhi của hắn, hắn là Thừa Luật của ta. Mỗi người đều đã có được thứ mình cần.

Nhưng hắn ta chỉ lạnh lùng nhìn ta và không hề nói bất cứ điều gì. Thời gian sau, các cung nữ càng theo sát ta hơn, thái y luôn túc trực bên cạnh. Đến cả uống thuốc, Thác Bạt Luật cũng xuất hiện dùng thủ đoạn tương tự để bắt ta phải uống.

Thái Hậu đến thăm ta, tặng cho ta nhiều dược liệu quý. Bà ấy vẫn dùng câu nói ngày trước: "Hãy chăm sóc thân thể thật tốt, nhất định sẽ có con, vận may ở tương lai."

Phùng Ngọc Nhi cũng đến đây, cô ta nói sẽ về Bắc Đô một thời gian. Cô ta còn nói: "Lâm Chiêu Nghi, có nhiều lúc con người đừng nên sống quá tỉnh táo."

Ta không biết cô ta đang thật tình hay là giả ý, nhưng mà cô ta thật sự đã rời đi. Đi về Bắc Đô để thăm hai đứa con của cô ta đang được nuôi dưỡng ở đó.

24.

Cũng có lẽ là do ta còn trẻ, thế nên thân thể hồi phục khá nhanh. Chỉ có điều, tuy cơ thể đã hồi phục nhưng lúc nào ta cũng cảm thấy buồn ngủ, phần lớn thời gian trong ngày của ta đều chỉ là ngủ mà thôi.

Giờ đây, mỗi lần thức giấc, cơ thể ta đều cảm thấy mệt mỏi lạ thường. Khi những bông hoa hải đường đang nở rộ, ngự y đến xem tình hình của ta một lần nữa, ông ta bảo cơ thể ta đã hoàn toàn bình phục, đã có thể thị tẩm được rồi.

Các cung nữ trong cung tận tình tắm gội, thay y phục cho ta. Từ sau câu nói của ngự y thì trên môi bọn họ luôn nở nụ cười vui mừng thay cho ta.

Tối hôm đó, Thác Bạt Luật đến chỗ ta. Kỳ lạ là hắn không hề thị tẩm, mà chỉ ngồi dưới ánh đèn mờ đọc sách. Ta nghe nói gần đây Nam Chiếu sau khi bị Bắc Lương tiêu diệt hoàn toàn cũng đã cúi đầu quy phục.

Một con người với đôi bàn tay toàn là m.áu, giờ đây lại ngồi đọc sách tựa như một thư sinh trói gà không chặt.

Dưới ánh nến lung linh, không gian im lặng như dòng nước chảy, bây giờ ta chẳng hề bị xiềng xích, cũng chẳng có dây thừng nào trói chân, cánh cửa hoàng cung đang mở toang ở đó, nhưng chẳng hiểu nỗi sao bản thân lại không có chút sức lực nào để chạy trốn.

Từng trang sách được chậm rãi lật qua rồi lật lại, ta lại cảm thấy cơn buồn ngủ đang ùa về dù lúc chiều ta đã ngủ rất lâu. Ta dựa lưng vào mép giường mơ mơ hồ hồ thiếp đi.

Không biết qua bao lâu, ta cảm nhận được có một bờ môi lạnh lẽo chạm vào cổ ta, gặm nhấm như một con ch.ó con đang thấy miếng mồi ngon của nó.

Từng hơi thở từng cái chạm cực kỳ giống với người nam nhân ở doanh trại Bắc Lương đêm đó. Dù lần này động tác có nhẹ nhàng hơn nhưng vẫn khiến ta cảm thấy sợ hãi.

Đôi bàn tay đặt lên eo ta vẫn lạnh như đêm hôm đó, dù đêm nay chẳng hề có đeo một chiếc găng tay nào.

Ta hoảng hốt khước từ, nhưng lại nhìn thấy tấm rèm giường quen thuộc cùng với cặp hình nhân may mắn mà các cung nữ đã để ở đầu giường. Lúc này ta mới hoàn hồn trở lại. Đây là cung Trường An, không phải trong doanh trại Bắc Lương. Người nam nhân kia không thể nào bước vào cung Trường An được. Vậy người nam nhân của đêm hôm đó chính là Thác Bạt Luật?

Hoá ra hắn ta vẫn luôn đi theo và quan sát mọi hành động của ta.

Khi ta khóc lóc cự tuyệt, hắn ta buông tha cho ta. Lúc ta ngủ, hắn lại đến doanh trại chỉ để nhìn thấy ta. Đến cả việc ta bất giác đi về phía Chu Nguyên Dật mà hắn ta cũng nhận ra được dù đang cười nói vui vẻ với các đại thần.

"Dậy đi", Thác Bạt Luật ghé sát vào tai ta thì thầm, rồi đưa đôi môi kia tiến dần xuống cắn vào vai của ta.

Trên bờ vai có một vết sẹo xấu xí, vết sẹo đó đến từ một lần ta đã không ngần ngại chắn cho hắn khi bị ám sát.

Lúc đó hắn đã hỏi ta: "Vì sao nàng lại cứu ta."

Ta vừa khóc vừa đáp lại : "Bởi vì ta không muốn nhìn thấy chàng ch.ết."

Thực sự khi ấy ta không hề nói dối. Lúc đó hắn rất giống với Thừa Luật. Lúc hắn cười càng giống Thừa Luật hơn nhưng có điều, ở trong nụ cười của Thừa Luật luôn có một cảm giác ấm áp an toàn đến lạ kỳ.

Ta có thể cứu được Thác Bạt Luật nhưng lại phải trơ mắt nhìn Thừa Luật bị treo lơ lửng trước mắt mà chẳng làm được gì. Ta đưa một tay che đi vết sẹo xấu xí, tay còn lại vòng qua cổ hắn ta rồi đáp: "Ừ, ta thức dậy rồi."

Lúc này ta lại nghe thấy được âm thanh đầy náo nhiệt vọng lại từ ngoài hành lang. Những âm thanh đầy hăng hái và giàu sức sống.

Tấm rèm giường đang đung đưa qua lại hệt như một cánh buồm trong gió. Cơn mưa của một đêm mùa Xuân khiến cho những bông hoa hải đường càng thêm nở rộ.

[25]

Khi ta tỉnh dậy, Thác Bạt Luật đã chuẩn bị thượng triều.

Thái hậu mời ta đến uống trà, bà ấy nói rằng không khí mùa Xuân hôm nay rất dễ chịu, ta nên ra ngoài dạo chơi hít thở không khí nhiều hơn.

Trời sập tối, thái hậu mời ta dùng bữa tối cùng với Thác Bạt Luật, ta không từ chối nên đã ngồi ở trong phòng đợi hắn quay về rồi sẽ cùng đi.

Trên bàn có để quyển sách mà Thác Bạt Luật đã đọc vào đêm qua.

Chút tò mò trong người khiến ta ngay lập tức cầm nó lên và mở ra xem, không khỏi bất ngờ vì đây chính là quyển "Nam Chinh Tập Sự" do cha ta viết.

Trong sách có viết bách tính cần phải làm gì mới có thể "An cư lạc nghiệp", viết về những mâu thuẫn giữa Bắc Lương với Nam Đường, song song đó là những giải pháp để kết thúc mâu thuẫn.

Lúc sinh thời cha ta từng đưa quyển sách này cho Chu Nguyên Dật, bên ngoài hắn tươi cười khen ngợi nhưng lại vứt vào một xó ở trong kho hoàng cung. Đại tỷ ta tức giận đến gặp hắn thì lại nhìn thấy hắn đang vui vẻ cùng với cung nữ.

Chẳng biết Thác Bạt Luật có được quyển sách đó khi nào. Từng trang sách có chút nhàu nát, có lẽ hắn ta đã đọc rất nhiều lần.

Trong sách có đoạn cha ta đánh dấu rất quan trọng : "Người ở địa vị cao hơn không cần phải tuân theo phép tắc và làm việc như quân tử. Dùng lời nói khiến kẻ thù bối rối chính là cách giúp chúng ta chiến thắng mà không cần dùng đến sức lực."

Xem đến đoạn này ta run rẩy nhớ tới Thác Bạt Luật đã từng dùng nói lời nói dối của hắn khiến Nam Đường nghi ngờ, sau đó tiêu diệt toàn bộ hai nhà Bùi.

Và ta cũng nhớ đến những bước để đánh bại được kẻ thù ở Thiên Thành lâu hôm đó. Quả thực mọi thứ đều nằm trong quyển sách này, hắn đang từng bước làm theo kế hoạch của cha ta.

Hắn không hao tổn chút sức lực nào, chỉ cần dùng lời nói mà đã tiêu diệt toàn bộ những tướng trung thành Bùi gia, khiến Nam Đường không còn gì để phản kháng rồi cuối cùng phải đầu hàng một cách vô cùng nhục nhã.

Ta từ từ đặt quyển sách lại vào chỗ cũ. Những tham vọng thời trẻ tuổi của cha ta lại là một con dao hai lưỡi tiêu diệt chính gia đình ông.

Ngay cả những người thân trong gia đình của ông cũng đã hy sinh mạng sống của mình vì chính điều gây ra từ ông. Nhưng cuối cùng tất cả chúng ta đều là những con tốt ở trên bàn cờ số phận, chỉ có thể đi về phía trước theo con đường mà số phận đã định.

Chỉ có Thác Bạt Luật là có thể bước ra khỏi bàn có để trở thành người chơi cờ. Lúc Thác Bạt Luật quay về, ta đang ngồi ngắm đàn cá tung tăng bơi lội trong ao vô cùng đáng yêu.

Hắn nhìn thấy ta, bỗng có chút gì không được tự nhiên, một lúc sau nhẹ nhàng hỏi ta.

"Nàng vẫn luôn ngồi đây để ngắm cá sao?"

Ta gật đầu đáp lời: "Đúng thế ta vẫn luôn ở đây."

Cơ mặt hắn từ từ giãn ra giọng đầy nhẹ nhõm: "Vào trong đi, ngoài này gió lớn lắm."

Ta đi theo hắn ta vào phòng cùng với ánh mắt đầy ngưỡng mộ của mọi người xung quanh. Ta của lúc này không bị xiềng xích không phải quỳ xuống cầu xin. Ta của bây giờ muốn thành một người chơi cờ.