Chương 4 - ÁNH TRĂNG SÁNG SAU CÙNG
16.
Lúc gặp được Thác Bạt Luật là ngày thứ hai khi ta vào cung. Lúc này quân đội Bắc Lương đang mạnh như vũ bão tiến về phía nam, m.áu chảy thành sông, x.ác ch.ết nằm đầy rẫy khắp nơi.
Ấy thế mà Chu Nguyên Dật vẫn ca hát nhảy múa vui vẻ như trong cảnh hòa bình. Trước khi vào cung, ta đã mài chiếc trâm cài tóc của mình thật sắc nhọn. Luyện tập hơn trăm ngàn lần chỉ vì để đâm xuyên được cổ họng của hắn ta.
Nhưng duy nhất một điều ta vẫn chưa hề biết là tên Chu Nguyên Dật kia vì để bảo toàn mạng sống mà sớm đã đầu hàng Bắc Lương, không những thế hắn còn mời Thác Bạt Luật vào cung.
Lúc vừa bước vào điện nhảy múa, ta nhìn thấy Chu Nguyên Dật đang rượt đuổi đùa giỡn với các vũ công. Sự chú ý của ta hoàn toàn đổ dồn vào Chu Nguyên Dật mà không hề để ý đến việc Thác Bạt Luật cũng có mặt ở đây.
Chu Nguyên Dật nhìn thấy ta thì cười rạng rỡ trêu đùa. Có lẽ vì ba năm qua ta đã thay đổi quá nhiều, khiến Chu Nguyên Dật không thể nhận ra ta là em vợ của hắn.
Chu Nguyên Dật ôm ta vào lòng, hết lời ngợi khen cơ thể mềm mại thơm tho, hắn ta còn cợt nhã ta quả thật là một báu vật nhân gian.
Ta cười khẩy, rút chiếc trâm cài tóc trên đầu, dùng hết sức đâm vào cổ Chu Nguyên Dật. Nhưng ai đó đã tóm lấy cánh tay của ta, xô ta thật mạnh xuống nền đất.
Chỉ một chút thôi, chỉ một chút nữa thôi, ta đã có thể gi.ết ch.ết Chu Nguyên Dật. Nhưng sau cùng ta vẫn là thất bại.
Ta vùng vẫy hét lên đầy bất lực, liều mạng bò về phía Chu Nguyên Dật. Dù cho là cắn hay gặm, ta cũng phải xé được mảnh thịt của hắn.
Sau đó ta nhìn thấy Thác Bạt Luật đang ngồi ở ghế phía bắc, ánh mắt lạnh lùng, vừa nặng nề lại vừa thô bạo. Người mà ta cứ ngỡ cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại, giờ đây lại xuất hiện trước mặt của ta một cách không thể ngờ tới.
Thân người của hắn to lớn như thế, sao ta lại không nhìn thấy hắn khi bước vào đây chứ. Chợt có một người gương mặt đầy vui vẻ bước ra, hắn không ai khác chính là tên Tề Văn đáng ch.ết.
"Bệ hạ, đúng như dự đoán, cô ta đến rồi, thần không hề lừa gạt người."
"Cô ta chính là vị hôn thê của Bùi Thừa Luật. Cô ta cùng với Bùi Thừa Luật là thanh mai trúc mã, cô ta cùng với ngài ở bên nhau là vì…"
Giọng nói của Tề Văn đột nhiên dừng lại, Thác Bạt Luật vừa ban cho hắn một đường kiếm xuyên thủng qua tim. Chu Nguyên Dật liên tục lùi lại phía sau vì sợ hãi, các vũ công hét lớn bỏ chạy khắp nơi. Thác Bạt Luật cầm kiếm trong tay đi đến trước mặt ta, giơ mũi kiếm nâng cằm ta lên:
"Hóa ra tên của nàng không phải là Tống Nguyệt Nương."
Mùi tanh của m.áu còn vướng lại trên thanh kiếm khiến cho ta muốn buồn nôn, nhưng vẫn cố chịu đựng.
"Phải, ta không phải là Tống Nguyệt Nương, ta họ Lâm, tên gọi là Lâm Uyển Thù."
"Lâm Uyển Thù?"
Hắn cúi người xuống, áp đôi môi mỏng vào tai ta: "Vậy cái tên A Luật trong miệng của nàng khi chúng ta vui vẻ là Bùi Thừa Luật à?"
Ta lạnh lùng đáp lại hắn ta: "Đúng thế, ngươi cứ giết ta đi!"
Việc ám sát Chu Nguyên Dật đã thất bại, chắc chắn kết cục tiếp theo của ta cũng sẽ bị băm vằm thành trăm nghìn mảnh. Thác Bạt Luật gi.ết người cực kì sạch sẽ và gọn gàng, hy vọng hắn có thể cho ta đau đớn một lần duy nhất.
Nhưng mùi m.áu tanh vướng trên thanh kiếm quá nặng, ta đã không nhịn được mà nôn ra ngoài. Trong lúc ngất xỉu, ta nghe thấy hắn ta thì thầm bên tai.
"Ch.ết như thế thì dễ dàng cho nàng quá rồi, nàng đến từ đâu thì quay về chỗ đấy đi."
17.
Ta bị đưa đến doanh trại của quân đội Bắc Lương đang đóng ở ngoại thành Kim Lăng.
Đối với Thác Bạt Luật, quả thực ta đến từ nơi này. So với lần bị tướng sĩ Bắc Lương tranh giành vào ba năm trước thì lần này ngược lại họ lại yên lặng vô cùng.
Họ chỉ đứng nhìn ta từ xa, không hề chạm vào ta dù chỉ là một lần. Ta bị ném vào một căn phòng phủ đầy rơm, chen chút cùng với những nữ tử khác của Nam Đường.
Nhưng chỉ duy nhất mình ta là người bị xiềng xích, tay chân bị trói chặt, đến cả việc tự t.ử cũng không thể nào làm được.
Khi màn đêm buông xuống, các cô gái đều bị kéo ra bên ngoài. Những cuộc tranh giành, đánh đập cùng với những tiếng khóc nỉ non truyền đến từ mọi phía. Đến lúc trời hừng sáng, họ mới được đưa về cùng với cơ thể đầy bụi bẩn cùng với những vết bầm.
"Cô là ai, tại sao cô không cần phải đi hầu hạ bọn họ", một cô gái nhẹ giọng hỏi ta.
Ta cũng không biết tại vì sao, phải chăng vì bộ dạng gần như sắp ch.ết của ta khiến cho bọn họ không còn hứng thú. Hoặc cũng có thể là bọn họ vẫn còn sợ Thác Bạt Luật.
Nói không chừng đợi đến lúc bọn họ biết được sự thật rằng Thác Bạt Luật đã ném ta vào đây để mặc ta tự sinh tự diệt, thì đến cả một xác ch.ết họ cũng không buông tha cho ta, giống như những gì họ đã làm với đại tỷ của ta.
Quả nhiên, sau khi các tướng sĩ hoan lạc, đã có người xông vào doanh trại. Khi đó, tất cả nữ nhân trong phòng đều bị mang đi, bởi vì tuyệt thực nên ta hoảng loạn thất thần không hề biết đang có chuyện gì.
Người xông vào lúc nửa đêm kia, trên người nồng nặc mùi rượu. Hắn ta như hòa tan cùng với bóng tối khiến cho ta không thể nào nhìn rõ được mặt hắn.
Ta cứ cho rằng với cái mạng nhỏ này thì hà cớ gì phải sợ bị bắt nạt sỉ nhục nữa, cứ xem như là bị ch.ó cắn là được. Nhưng khi hắn ta xé toạc quần áo của ta rồi đặt đôi môi lạnh giá lên cổ ta, quả thực lúc này ta đã biết sợ rồi. Ta không thể mang dáng vẻ này đến gặp Thừa Luật được.
Nhưng ta phải làm sao để khiến cho hắn dừng lại đây.
"Ta đang mang thai, đây chính là con của ta và bệ hạ. Ngươi làm thế này sẽ làm hại đến ta và cả đứa nhỏ."
Ta nói với giọng đầy run rẩy, không biết lời này của ta có tác dụng hay là không. Vì người Bắc Lương dường như không hề để tâm đến những đứa trẻ được sinh ra bởi người mẹ thấp hèn. Cho dù đó là đứa trẻ mang huyết mạch hoàng tộc, cũng giống như Thác Bạt Luật vậy, mẹ của hắn ta cũng chỉ là một cung nữ.
Cũng vì thế mà từ lúc ra đời đến trưởng thành, hắn chưa bao giờ được đối xử giống như một vị hoàng tử. Hắn cùng với mẫu thân của mình trải qua những ngày tháng đầy cơ cực ở trong cung, đến lúc mười tuổi thì phải đi vào quân đội.
Hắn ở trong quân đội chiến đấu giống như mọi người, không hề nhận được bất kì sự ưu ái nào. Thậm chí bởi vì là một hoàng tử không được sủng ái mà hắn luôn trở thành mục tiêu nhắm đến của mọi người.
Mẫu thân hắn đã nói với hắn, chỉ một khi m.áu của hắn chảy cạn vì Bắc Lương, khi đó mới đổi lấy được một ánh nhìn từ phụ hoàng dành cho hắn.
Người nam nhân này không hề có ý định dừng lại, thậm chí hắn còn dùng lòng bàn tay chạm vào bụng dưới của ta như muốn xác nhận xem ta có thực sự mang thai hay không.
Hắn ta đeo găng tay làm bằng da bò, vừa thô ráp vừa lạnh lẽo không khác gì một con rắn. Có thể là do ta quá gầy, cũng có thể là ta không hề mang thai nên bụng vẫn rất bằng phẳng.
Hắn cho rằng ta đang lừa hắn, còn ta thì lại cảm thấy cổ ta sắp bị hắn ta cắt đứt rồi.
Ta khóc, nỗi tuyệt vọng khi bị mắc kẹt trong một cái hố tối đen, cố vùng vẫy nhưng chẳng thể nào thoát ra được. Nước mắt chảy dài xuống má ta và cũng chảy xuống mặt của người nam nhân đó,
Hắn dừng lại, dù ta vẫn cảm nhận được hơi thở của hắn ở trên cổ, nhưng hắn đã dừng lại không tiếp tục nữa. Ta không dám cử động, run rẩy cầu mong hắn nhanh chóng rời đi. Ta không biết mất bao lâu, nhưng cuối cùng hắn cũng buông ta ra rồi chậm rãi bước ra ngoài.
Chỉ khi bước chân của hắn ta đã đi xa, ta mới dám hít thở một hơi. Bụng dưới của ta bắt đầu đau âm ỉ. Nửa đêm, ta bắt đầu phát sốt, trong phút chốc ta nhìn thấy được cha mẹ ta, còn có lúc ta nhìn thấy được cả Thừa Luật.
Họ đứng ở phía bên kia bờ sông mỉm cười nhìn ta đầy ấm áp, ta vừa khóc vừa chạy đến ôm lấy bọn họ, nhưng cứ chạy mãi chạy mãi vẫn không thể nào đến được tới chỗ họ đang đứng.
Chợt có ai đó từ phía sau nắm chặt tay ta, ta có cố gắng thế nào cũng không thể thoát ra được. Cuối cùng ta lại bị kéo trở về thực tại đầy đau khổ này. Ta tiếp tục tuyệt thực nhưng bọn họ lại ép buộc ta phải ăn.
Thác Bạt Luật không hề phái ai đến đây, có lẽ người nam nhân đêm qua không hề nói ra bất cứ điều gì. Nhưng cũng có thể Thác Bạt Luật đã nghe thấy được, chỉ có điều là hắn ta không hề để tâm đến mà thôi.
Chỉ những lúc có người đến thì người nam nhân kia mới đến. Hắn ta vẫn đứng ở trong bóng tối, nhưng không hề lại gần ta. Ta giả vờ như đang ngủ, nhắm tịt mắt cho đến khi hắn rời đi mới dám từ từ mở mắt ra.
18.
Từ sau ngày hôm đó, ta luôn sống trong trạng thái dở dở ương ương. Quân y nói rằng ta đã mang thai, cái thai đã được hơn ba tháng. Theo cách tính ngày, đứa trẻ này có lẽ được tạo ra sau cái đêm Thác Bạt Luật sỉ nhục ta ở phía sau tấm màn trong yến tiệc tiễn đưa các sứ thần Nam Đường về nước.
Đêm hôm đó, ta cũng tưởng rằng chính là lần sau cùng được ngắm nhìn ánh trăng sáng ở Bắc Lương, nhưng có nào ngờ tất cả chỉ mới là bắt đầu.
Ta cũng nghe ngóng được một vài tin tức, Bắc Lương đã chiếm đóng Kim Lăng làm kinh đô, ngay từ giờ phút này Nam Đường đã bị tiêu diệt hoàn toàn. Chu Nguyên Dật được phong làm Kính Cẩn Hầu, Thác Bạt Luật mang Lâm phủ để ban thưởng cho hắn.
Thác Bạt Luật là một con người rất hiểu rõ s.át nhân tru tâm*, hắn biết rõ thứ ta ghét nhất là gì, nhưng vẫn muốn giày vò ta như thế.
*Sát nhân tru tâm: thay vì hủy hoại thân thể của người đó, chi bằng cứ vạch trần tâm tư suy nghĩ của họ ra.
Khi đứa nhỏ trong bụng được 4 tháng, ta được rời khỏi doanh trại Bắc Lương, đó chính là ý chỉ mà mẫu thân của Thác Bạt Luật hạ xuống. Ta còn được phong làm Chiêu Nghi, một chức vị chỉ đứng sau hoàng hậu, là đệ nhất phi tần kể từ lúc triều đại thành lập đến bây giờ.
Hơn thế nữa, Bắc Lương còn nói với cả thiên hạ, ta là con gái của Lâm gia. Họ nhất định sẽ cho ta sống một cuộc sống giàu sang cao quý nhất. Ta thừa biết đây chính là thủ đoạn lôi kéo làm yên lòng người dân. So với việc đánh chiếm một đất nước thì việc quản lý cai trị nó khó khăn gấp vạn lần.
Chỉ có điều, những chuyện mà họ làm cũng chính là đang ngầm khẳng định hai nhà Lâm, Bùi thông đồng với giặc. Nếu không thì một nữ tử yếu đuối như ta, sao có thể một mình đến được Bắc Lương còn trở thành phi tần được Thác Bạt Luật sủng ái.
Ngày nhận thánh chỉ sắc phong, ta liều mạng chạy ra bên ngoài, đám người hầu sống ch.ết giữ chặt ta lại. Ta cố bám víu giữ khư khư vào khung cửa không rời tay. Móng tay ta bị gãy vỡ thành từng mảng nhưng kì lạ là ta không hề cảm thấy chút gì gọi là đau.
Ta không ngừng hướng về phía tẩm điện của Thác Bạt Luật vừa quỳ vừa cầu xin: "Bệ hạ, xin ngài đừng đối xử với ta như thế, cầu xin ngài, ta sai rồi… ta sai rồi"
"Ta không dám làm thế nữa đâu, ngài muốn ta làm thế nào cũng được. Cầu xin ngài đừng làm thế với ta, cầu xin cầu xin ngài..."
Ta cầu xin hết lần này đến lần khác, nhưng không một ai đáp lại lời của ta. Sau khi công bố thánh chỉ, thái giám đưa nó vào tay ta: "Lâm Chiêu Nghi, hãy tạ ân đi."
Ta quỳ xuống đất, ta hối hận rồi, ta không nên rời khỏi Thác Bạt Luật. Đáng lý ta nên quy phục ở bên cạnh hắn, ngoan ngoãn mà nghe lời của hắn, chắc có lẽ đã không phải chịu kết cục ngày hôm nay.
19.
Vài ngày sau, thái hậu đến nơi ở của ta nhẹ nhàng khuyên bảo.
"Lâm Chiêu Nghi, cô hãy chăm sóc bản thân thật tốt, sau đó thuận lợi sinh đứa trẻ này ra. Đây là đứa con đầu tiên của bệ hạ, vận may của cô vẫn đang còn ở tương lai."
Ta nhìn người phụ nữ lúc nào cũng đầy kiêu hãnh này, thầm nghĩ chắc có lẽ bà ấy đã quên mất đứa trẻ này có được là nhờ vào thuốc bà ấy đưa cho. Ta sợ là nó không thể bình an mà ra đời được đâu.
Những người hầu hạ bên cạnh ta đều là những cô gái đến từ Nam Đường, bọn họ chăm sóc ta rất cẩn thận. Bọn họ bảo rằng, nếu như ta xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn thì e rằng cả nhà của họ cũng không thể nào sống sót.
Nhìn vào những khuôn mặt non trẻ đầy sợ hãi của họ, ta dường như thấy lại được chính mình ở trong quá khứ. Ta của những ngày xưa, ch.ết cũng chẳng được mà sống cũng chẳng xong.
Ngày tháng vẫn tiếp tục trôi, mặt trời vẫn mọc rồi lại lặn, ta chỉ cảm thấy được sự mệt mỏi và suy nhược từng ngày.
Rõ ràng đây là nơi mà ta từng rất chán ghét, nhưng bây giờ sự chán ghét đó cũng chẳng biết đã trôi đi về đâu. Ngay cả khi trong giấc mơ của ta không còn có hình bóng của cha, mẹ, đại tỷ và cả Thừa Luật, ta cũng vẫn không thể hiểu rõ được tâm trạng của bản thân bây giờ.
Có những lúc dường như ta nghe thấy được có ai đó đang gọi ta, nhưng lúc quay đầu nhìn lại nơi đó chỉ có một làn gió vừa thổi qua hành lang vắng vẻ.
Ta thường mơ thấy một người nam nhân ở trong bóng tối. Trong mơ người nam nhân đó đứng bên cạnh ta, hắn dùng tay sờ lên đôi má đầy lạnh lẽo của ta. Ta cố gắng hết sực để tránh xa khỏi hắn, không để cho hắn tiến gần lại ta.
Khi ta tỉnh giấc, bên cạnh giường chẳng hề có ai, chỉ còn có ta cũng với những giọt lệ lăn dài ướt cả gối.
Ta không thể ra khỏi điện Trường An, Thác Bạt Luật cũng chẳng hề bước đến nơi này dù chỉ nửa bước. Phùng Ngọc Nhi đã từng đến đây, nhưng cô ta chỉ đứng ở bên ngoài điện, lặng lẽ nhìn ta.
Ta chỉ ước gì cô ta có thể trực tiếp bước đến đe dọa ta như lúc trước, chứ không giống như bây giờ, là một con người mà không một ai có thể đoán ra được tâm tư của cô ta.
Cô ta là hoàng hậu, bây giờ cô ta đang ở trong điện Hoa Dương, nơi mà trước kia đại tỷ ta đã từng ở. Nghe nói hai đứa con của cô ta vẫn ở Phương Bắc, cô ta chưa mang bọn nó về đây để chăm sóc nuôi dạy.
"Hoàng hậu nương nương, vào trong ngồi đi", ta ôm bụng chào hỏi cô ta.
Nhưng cô ta lại lùi bước, lùi dần cho đến khi hình bóng khuất xa khỏi cánh cửa cung điện.
Ta tự nghĩ liệu có phải là hình dáng trong lúc mang thai của ta vô cùng xấu xí nên đã dọa sợ đến cô ta chăng. Nhưng khi ta soi gương, khuôn mặt tròn trịa, trắng mọng như quả đào, so với trước kia chắc hẳn đẹp hơn 3 phần, sao cô ta lại sợ được chứ.
[20]
Đêm giao thừa hôm ấy, cuối cùng ta cũng có được một ngày tự do.
Ngoài việc tổ chức yến tiệc cho các quan chức, Thác Bạt Luật còn muốn đến Thừa Thiên lầu để chúc mừng cùng với bách tính, ta cũng muốn đi cùng với hắn.
Chỉ có làm như thế, mới làm cho bách tính Nam Đường rộng lượng hơn với ta một chút, cùng nhau cố gắng để có được một bức tranh cuộc sống tươi đẹp hơn.
Từ sáng sớm, người hầu trong cung đã đến trang điểm cho ta, cài trâm ngọc lên đầu ta, khoác cho ta bộ y phục hoàng cung cao quý. Họ không hề cố ý che giấu bụng của ta, họ còn dùng một chiếc thắt lưng mỏng thắt ngang eo của ta, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể nhìn thấy cái bụng to tròn của ta.
Như thế người dân Nam Đường sẽ nhìn thấy được, con gái của Thái phó tiền triều lại mang trong mình dòng m.áu của hoàng thất Bắc Lương.
Đứa nhỏ trong bụng giờ đây đã 6 tháng, nó ngoan cố nằm trong bụng của ta lâu hơn những gì ta tưởng tượng, không hề có chút dấu hiệu muốn rời đi.
Sau bốn tháng gặp lại Thác Bạt Luật, ta vẫn luôn có cảm giác run sợ. Móng trên ngón tay bị gãy ngày hôm ấy đã sớm mọc dài ra, nhưng đến bây giờ ta mới cảm thấy được nỗi đau.
Ta được cung nữ dìu đến ngồi bên phải hắn, còn Phùng Ngọc Nhi đang ngồi ở bên trái hắn. Hắn nghiêng người cười nói cùng với Phùng Ngọc Nhi, nhìn hai người bọn họ trông giống như một cặp đế hậu trẻ tuổi vô cùng ân ái.
Những quan lại ngày trước của Nam Đường đang nhìn ta bằng vô vàn ánh mắt, có mỉa mai, có khinh miệt, còn có ánh mắt xem ta như là kẻ thù đầy sự căm giận.
Còn Chu Nguyên Dật hắn trừng mắt nhìn ta đầy lạnh lùng, ánh mắt đó như thể bảo rằng cái kết cục ngày hôm nay của hắn tất cả đều là do ta mang lại.
Ta nhìn về bọn họ, trong lòng quả thực rất muốn bật cười thật lớn. Nhưng dạo gần đây, ta thật sự rất lười, đến cả một nụ cười ta cũng lười mở miệng .
Bên trong điện, các cô gái được tiến cống từ các nước đang nhảy múa rộn ràng, những cô gái quyến rũ đến mức các cận thần không thể rời mắt.
Thác Bạt Luật nhìn cũng có vẻ hứng thú, gọi một vũ công đến bên cạnh hầu hạ hắn
"Cô là nữ tử của nơi nào, nhảy múa rất đẹp."
Thác Bạt Luật hỏi cô ta bằng giọng điệu đầy cợt nhã. Trong mắt của thiếu nữ lộ ra vẻ ngạc nhiên nhưng cũng có chút vui mừng.
"Bệ hạ, nô lệ đến từ Tiên La."
Thác Bạt Luật gật đầu: "Tiên La, thế thì cũng khá xa."
Thiếu nữ kia đáp lời: "Đúng thế thưa bệ hạ, chúng nô đến đây bằng đường biển mất hơn mười mấy ngày đi thuyền. Nếu đổi lại là đi bằng xe ngựa, e là phải mất hơn một tháng."
"Đi hơn 10 ngày sao?"
Thác Bạt Luật thấp giọng liếc nhìn ta. Ta nghĩ rằng chắc hẳn giờ hắn đã biết rõ, ta làm thế nào để về lại được Nam Đường.